Bài này đã được gửi đi từ Mùa Phật Đản 2554  tức năm 2010 nhưng xét thấy chưa lạc hậu cho nên xin gửi lại nhân Đại Lễ Vesak  2014.
    Mơ Một Mùa Phật Đản
      Ngày nay Đại Lễ Vesak (Hợp nhất của ba ngày Đản Sinh, Thành Đạo và  Nhập Diệt) của Đức Phật đã được Liên Hiệp Quốc công nhận. Trong ngày lễ này, Tổng  Thư Ký LHQ, các vị nguyên thủ quốc gia, các giới chức chính quyền cao cấp tại  những quốc gia Phật Giáo, hoặc tham dự hoặc gửi điện văn chúc mừng, chiêm bái tự  viện, viếng thăm hoặc dâng hoa cúng dường chư tăng ni và Lễ Hội Phật Đản đã được  quần chúng tổ chức trang nghiêm, cung kính. 
    Tuy nhiên theo thiển ý nó vẫn chưa  cân xứng với tầm vóc của một tôn giáo hiện diện trên 2500 năm mà vị giáo chủ là  một bậc thầy vĩ đại của nhân lọai mà giáo pháp của Ngài đang dần dần trở thành Lương  Tâm Của Nhân Lọai. Một tôn giáo mà quá trình phát triển của nó không  làm tổn hại tới một sinh linh, không hủy diệt văn hóa, truyền thống bản địa,  không bị kết tội diệt chủng, không gây thánh chiến, không khủng bố, không tiến  hành những cuộc chinh phạt đẫm máu. Một tôn giáo Tối Thiện, Tối  Lành, Thực Tiễn nhưng vô cùng Khiêm Tốn. Một tôn giáo như thế thì  ngày đản sanh của đức giáo chủ phải được tổ chức như thế nào- không ngòai mục  đích làm sáng tỏ những đức tính ưu thắng của Phật Giáo, đồng thời cũng là dịp để  chúng sinh được tắm gội trong "pháp vũ",  hiển lộ Phật tánh có sẵn trong Tâm mình, để từng chúng sinh, từng bộ tộc, từng  quốc gia hoặc toàn thế giới, ít ra có một ngày sống trong Thanh  Tịnh, Giải Thóat, Yêu Vui, Thương Yêu, Cảm  Thông với nhau. Trong tinh thần đó, tôi đã mơ một Mùa Phật Đản trong đó những  gì chúng ta không nên làm và những gì chúng ta cần phải làm. Những điều  đó như sau: 
    1)       Không nên mua sắm ồn ào, tiệc tùng hoang phí, đốt  pháo bông (pháo hoa). Thanh niên, thiếu nữ không nên lái xe đua lượn trên đường  phố để biến ngày linh thiêng thánh thiện thành một ngày gây chết chóc vì tại nạn  lưu thông, ăn nhậu thỏa thích, là một dịp để chào hàng, quảng cáo, bán buôn,  tiêu thụ.
    2)       Là ngày mà các nhà máy nghỉ ngơi, tạm ngưng nhả  khói lên trời để tòan dân được thở hít không khí trong lành. Mùa Phật Đản cũng  là mùa bảo vệ môi trường.
    3)       Ngày mà các lò sát sinh ngưng họat động để chúng  ta không tạo thêm nghiệp dữ, và cũng để cho trâu, bò, lợn, gà… có thể sống thêm  một ngày, vì lòai vật cũng có tình cảm và yêu mến cuộc sống như chúng ta. Ngày  Phật Đản là ngày không giết hại và bảo vệ thú vật.
    4)       Ngày mà các trò chơi săn bắn, đua ngựa, đấu bò,  chọi gà, câu cá...cũng tạm ngưng để cho lòai thú được nghỉ ngơi, chúng nó được  rong chơi, chúng nó được nhởn nhơ, bơi lội, bay lượn.
    5)       Ngày mà nhà nhà, người người đều ăn chay, không  cần những món ăn cầu kỳ …vừa bảo vệ sức khỏe, hơi thở nhẹ nhàng thơm tho, vừa  nhắc nhở mình trau giồi đạo đức.
    6)       Ngày mà phụ nữ không đeo nữ trang, không mặc áo  lông thú, không xức nước hoa bởi vì người phụ nữ không phải chỉ đẹp vì kim  cương, vàng bạc, lụa là mà còn đẹp vì phẩm hạnh nữa. 
    7)       Ngày mà các các quán nhậu, bia ôm, tắm hơi, đấm  bóp, phòng trà, ca vũ, sòng bài cũng tạm đóng cửa để tâm hồn được thanh thản, để  có dịp lắng đọng tâm tư, giống như những giây phút nghỉ ngơi cho một một chiếc  xe, một con tàu trong cuộc hành trình dài. 
    8)       Ngày mà các pháp đình ngưng xét xử, án tử hình  cũng khoan thi hành để các quan tòa bớt đau đầu nhức óc, để các luật sư bớt chộn  rộn lo toan, để  tử tội được hưởng thêm một  ngày sống sót.
    9)       Ngày mà chúng ta bảo nhau đi thăm viếng các trại  giam, an ủi các phạm nhân bởi xét cho cùng họ đều là những người đáng thương,  là nạn nhân của nguồn tam độc Tham-Sân-Si giống như Vua Lý Thánh Tông ngồi xử  án ở Điện Thiên Khánh năm 1064 đã chỉ vào Động Thiên Công Chúa đang đứng bên cạnh  mình và phán với triều thần " Trẫm yêu  thương thần dân của trẫm cùng nhiều như yêu thương con gái trẫm. Họ phạm tội vì  họ không biết (luật) và trẫm có nhiều tình thương cho họ. Từ nay trở đi, trẫm  muốn tất cả các tội phạm, nặng hay nhẹ, đều phải được xét xử với sự khoan hồng."  Làm được như thế thì chúng ta đã thể hiện đúng lời nguyện của Ngài Địa Tạng  Vương Bồ Tát và làm sống lại thời đại huy hòang Đinh- Lê-Lý-Trần.
    10)   Ngày mà chúng ta bảo nhau đi thăm các cô nhi viện,  cho các em ăn, cho các em tắm, cho các em đồ chơi, an ủi người già trong các viện  dưỡng lão, tặng những đóa hoa cho những người côi cút. Sự thăm viếng, ủi an…dù  chỉ là trong đôi phút nhưng quý gía vô vàn bởi vì chúng ta không quên nhau.
    11)   Ngày mà mọi người khi ra đường chào nhau bằng tiếng  "A Di Đà Phật" hoặc "Nam Mô Bổn Sư Thích Ca Mâu Ni Phật".  Thái Tử Tất Đạt Đa là Phật đã thành, tất cả chúng ta đều là Phật sẽ thành. 
    12)   Ngày mà tâm ý mọi người thật nhẹ nhàng, bao  dung, cử chỉ khoan thai. Không vội vàng. Không hấp tấp. Không nóng giận. Ngày  mà mọi tranh chấp đều có thể bỏ qua, vui mà xả bỏ do đó mà cảnh sát, an ninh,  tòa án, chính quyền cũng bớt đau đầu, căng thẳng. Ngày không có lời đay nghiến,  nguyền rủa, kết tội, nhục mạ, đánh đập, tra tấn. Một ngày thật thanh tịnh, an  lành. Làm được như thế là chúng ta đã "đồng  cư Tịnh Độ" với các bậc hiền thánh.
    13)   Ngày mà khắp nơi treo đèn kết hoa, người người bảo  nhau thăm viếng chùa chiền, cúng dường chư tăng ni. Còn đối với chư tăng ni,  đây là dịp để quán xét lại mình, xem mình có xứng đáng là bậc "Ứng Cúng", theo đúng lời dạy của Thế  Tôn? Có xứng đáng là đấng "trưởng tử của  Như Lai" không?
    14)   Ngày mà quê hương đất nước không có một tiếng  khóc, không tiếng oán than. Ngày tặng quà, thực phẩm, thuốc men, tài vật cho  người nghèo khó. Ngày mà không một ai bị bỏ rơi. Mọi người đều được quan tâm,  được an ủi, được giúp đỡ. 
    15)   Ngày mà chúng ta gửi những tấm thiệp chúc lành tới  bằng hữu, thầy cô, gọi là Thiệp Phật Đản. Ở xa nếu không thể về  thăm, thì cũng gọi điện thọai, gửi điện thư chúc mừng cha mẹ, anh chị em được  tăng tuổi thọ và "thân tâm thường an lạc".  
    16)   Nhưng dù sao, tất cả những gì nói ở trên vẫn thuộc  "hình,  danh, sắc, tướng". Chúng ta phải làm sao để tất cả cùng được hưởng những  giây phút bình an "thân tâm vắng lặng" và đó cũng chính là chỗ an trú của Chư Phật  và Chư Bồ Tát. Thiết nghĩ, sau khi đã làm tất cả những gì nói ở trên, chúng ta  nên tổ chức một cuộc tọa thiền vĩ đại tại một trung tâm, một quảng trường, một  đạo tràng giống như Đạo Tràng Dhammakaya  Cetiya ở Thái Lan với sức chứa khoảng 1 triệu người. Trong cuộc tọa thiền  vĩ đại này, sau lễ cầu cho Quốc Thái Dân An, dưới sự hướng dẫn của chư tăng, ni  tất cả sẽ ngồi trong tư thế kiết già, lắng đọng tâm tư, nhập chánh định. Tôi  nghĩ rằng trong giờ phút linh thiêng, màu nhiệm này đây, các vầng mây ấm áp, vầng  mây kiết tường, các vầng mây hỉ xả, các vầng mây giải thóat sẽ theo gió mà bay  tới, chư Thiên, Trời Đế Thích, Thiên Long Bát Bộ sẽ trải hoa tán tán ở trên  không và "Chư Phật Hải Hội Tất Dao Văn".  Chỗ chúng ta đang ngồi là Đất Phật, là Quốc Độ là Tịnh Độ, là Tòa Sen tỏa ngát  hương thơm, còn gì hoan hỉ cho bằng?
    Trải qua 2000 năm, con người  đã quỳ lạy, van vái, cầu nguyện thần linh nhưng thế giới ngày hôm nay quá nhiều  hận thù (hatred), quá nhiều bạo lực (violence), quá nhiều căng thẳng (stress),  quá nhiều thúc ép (pressure), quá nhiều thuốc ngủ, thuốc an thần và dĩ nhiên  quá nhiều đau khổ. Đã đến lúc chúng ta phải "tự thắp đuốc lên mà đi"  như lời Phật dạy. Bằng nỗ lực và trí tuệ con người đã khám phá ra trái đất quay  chung quanh mặt trời. Bằng bằng nghiên cứu con người đã có thể bay trên trời bằng  chiếc máy bay, thám hiểm và bước ra ngòai không gian bằng chiếc phi thuyền. Bằng  khoa học, con người đã có thể đi dưới nước bằng chiếc tàu ngầm, có thể chế ra  thuốc men để chữa bệnh. Vậy thì cũng bằng nỗ lực và trí tuệ con người có thể tự  kiến tạo hạnh phúc cho chính mình. Với tinh thần Bi-Trí-Dũng con người có  thể hoàn thiện cuộc sống này và từ từ biến nó thành "niết bàn tại thế" mà  không cần phải tìm kiếm Thiên Đường ảo vọng ở bất cứ nơi nào khác. Ngày Phật Đản  là một thuận duyên tốt lành nhất để làm điều đó và chúng ta có thể làm được.  Trong tinh thần Bi-Trí-Dũng, thì Dũng là điều quan trọng nhất. Dũng  ở đây không có nghĩa là dũng cảm tiến lên tiêu diệt quân thù, hoặc tiến lên để  giành chiến thắng. Mà Dũng có nghĩa là dũng cảm làm điều thiện, dũng cảm chiến  đấu với những điều bất thiện, dũng cảm đương đầu với những cám dỗ không chính  đáng, dũng cảm chiến đấu chống lại sự kiêu căng, ngã mạn trong con người mình.  Cuộc chiến đấu này rất cam go mà nếu không chiến thắng được thì Bạo Lực,  Tham Tàn, Kiêu Căng, Cuồng Điên, Vô Minh sẽ lên ngôi thống trị. Lúc đó  con người sẽ trở  thành một sức mạnh để hủy  diệt chính nó và hủy diệt đồng lọai. Ý nghĩa của Đại Hùng, Đại Lực của nhà Phật  là như thế đó. 
    Nói về hạnh phúc và an vui chung,  chúng ta đừng tưởng rằng chúng ta có thể sống thản nhiên trước sự nghèo đói, khổ đau và ngu dốt của người khác. Chúng ta  đang sống trên hành tinh này, ẩn dụ như tất cả cùng ngồi trên một con tàu. Giả  sử trên con tàu có một ngàn người mà chỉ có khoảng 100 người được ăn uống no đủ,  trang phục đẹp đẽ và học hành tới nơi tới chốn. Chín trăm con người còn lại đều  là những người thiếu ăn, thiếu mặc, không được học hành chi cả …thì số phận con  tàu sẽ như thế nào? Ý niệm cộng nghiệp của nhà Phật cho thấy  chúng ta không những chỉ chết vì nghiệp dữ của mình gây tạo trong quá khứ mà  còn chết vì cộng nghiệp. Cứ nhìn vào lịch sử lòai người khoảng một thế kỷ  nay thôi chúng ta thấy sự Nghèo Đói và Ngu Dốt là vũ khí hủy diệt  còn ghê gớm hơn bom nguyên tử. 
    Ngay tại Hoa Kỳ là quốc gia giàu mạnh  nhất thế giới, có những khu gần như bỏ hoang, ít ai dám cư ngụ chỉ vì dân ở đây  nghèo quá và không được học hành. Cho nên để thế giới này yên vui và cũng là để bảo vệ  hạnh phúc của chính mình, chúng ta phải quan tâm đến người khác. Sau  khi đã phấn đấu với đời để ngoi lên, chúng ta cần san sẻ bớt thực phẩm, quần áo  cho người nghèo khó. Hãy cho họ ăn no như chúng ta được ăn no. Hãy cho những  người kém may mắn được học hành, mở mang trí tuệ như chúng ta đã được học hành,  mở mang trí tuệ. Chúng ta đã có tình thương rồi thì san sẻ một chút tình thương  cho đồng lọai. Chư vị Bồ Tát là những vị đã vượt  qua nỗi bất hạnh của chúng sinh, quay trở lại nhìn chúng sinh, xót thương mà  phát nguyện cứu độ. Chúng ta thờ phượng chư vị Bồ Tát là thờ phượng cái hạnh  nguyện "cứu đời, cứu khổ" của các ngài, và chúng ta sẽ trở thành Bồ Tát  khi chúng ta làm đúng những gì chư vị Bồ Tát đã làm. Tinh hoa của Đạo Phật, sự  linh thiêng, thánh thiện, sự trường tồn trong gian khổ của Đạo Phật là ở chỗ  đó. Làm như thế là chúng ta sẽ thể hiện đúng tinh thần của Ngài Phổ Hiển Bồ Tát  trong Pháp Hội Hoa Nghiêm "Hằng thuận lợi ích của chúng sinh là cúng dường  chư Phật." Ngày Phật Đản là một thuận duyên lớn lao để thể hiện hạnh  nguyện này. Xin trình bày với tất cả tấm lòng để những bậc thiện tri thức cùng  chia xẻ./.
    Đào  Văn Bình 
    (Mùa Phật Đản 2554- 2010)
 
 
 
 Posts
Posts
 
 
No comments:
Post a Comment