Trạng Tàu đi sứ Việt
Phong Trần
Sau cuộc Hội thảo Quốc Tế về biển Đông, viên sứ Tàu Vương Hàn Lĩnh, thơ thẩn dạo bước gò Đống Đa tìm mãi không thấy đền Sầm Nghi Đống, định trở vế sứ quán Tàu thì may mắn thay gặp một mục đồng đang trên đuờng dắt trâu về nhà. Học giả Tàu mừng rỡ đón đầu thằng bé, hỏi:
- Cháu có biết đền thờ đức thái thú Sầm Nghi Đống ở đâu không?
Thằng bé chăn trâu trố mắt nhìn khách:
- Ông người nước nào mà nói tiếng Việt rành quá vậy?
- Ta người Trung Quốc đây.
- À thì ra là chú Ba Tàu.
Viên sứ Tàu tức càn hông nhưng vì cần sự giúp đỡ nên cắn răng nén giận:
- Ừ! Cháu dẫn chú đến đó được không?
- Dạ, được chứ. Nhưng chú có họ hàng gì với viên thái thú Tàu này không?
- Chả họ hàng gì cả nhưng ta đọc sử, rất ngưỡng mộ Sầm tuớng công nên muốn thắp vài nén hương bái lạy vong linh ngài mà thôi.
- Sùy! Chú đọc sử nào kỳ cục quá vậy. Viên tướng Tàu này bị đại đế Quang Trung đánh cho một trận đến một mảnh giáp cũng không còn, ông có thấy 12 gò đất chôn hai chục vạn quân Thanh ở dưới chân ông không. Sầm Nghi Đống chạy tháo thân cũng không thoát, nhục quá phải tự tử ngay trên mảnh đất này.
- Láo! Láo! Quân ta rút hết về nước an toàn. Sầm tướng công can trường ở lại chặn hậu bị lạc tiễn mà hy sinh tính mệnh thôi.
- Thế 12 gò đất này chôn xác gà chó à.
- Chú còn bé mà sao dám hỗn hào với người Hán của ta thế.
- Đã là quân xâm lược thì sao là người tử tế được.
- Chú bé nên nhớ Việt Nam trước kia cũng là đất Trung Quốc nên sẽ có lúc châu về hợp phố.
- Ngày xưa Liễu Thăng bị chém đầu ở Chi Lăng, rồi mấy chục ngàn quân Tàu vùi thây ở Bạch Đằng giang, hai mươi vạn quân Thanh phơi xác ở đây cũng vì cứ tưởng đất này của người Tàu đấy thôi.
- Ta đã đòi được Hoàng Sa, và sắp lấy hết Trường Sa thì mảnh đất bé nhỏ với một nhúm dân này làm sao mà chống cự nổi.
- Hừ! chú quên bài học biên giới năm 1979 rồi à.
- Ngày ấy ta còn nể tình vừa là đồng chí vừa là láng giềng hữu hảo nên chỉ dạy bảo sơ sơ. Nay khác rồi nhé. Trung Quốc có hàng vạn tàu chiến lớn nhỏ, hàng vạn máy bay siêu thanh, hàng vạn hỏa tiễn liên lục địa nên muốn thôn tính nước Nam còn dễ hơn lấy đồ trong túi. Nhưng ta khai thác xong bô-xít, trồng xong rừng đầu nguồn, lấy lại hết Nam Hải rồi mới tính sổ với Việt Nam.
Nói tới đây thì hai người đã đến đền thờ Sầm Nghi Đống. Viên sứ Tàu cười mỉa:
- Dân Việt cũng biết sợ người Tàu đấy nên mới lập đền thờ tướng địch.
Thằng bé chăn trâu cười ngất:
- Quân tử Việt không giống quân tử Tàu đâu. Sầm Nghi Đống biết nhục mà tự tử thì cũng còn chút liêm sỉ biết người biết mình. Chú có muốn nghe bài thơ của nữ sĩ Hồ Xuân Hương vịnh đền thờ này không?
- Hảo, hảo, chú đọc cho ta nghe đi.
Thằng bé mỉm cười đọc một hơi:
"Ghé mắt trông ngang thấy bảng treoViên sứ Tàu tái mặt:
Kìa đền thái thú đứng cheo leo
Ví đây đổi phận làm trai được
Thì sự anh hùng há bấy nhiêu"
- Hồ Xuân Hương là ai mà làm thơ độc vậy?
- Chú không hiểu nổi thơ Hồ Xuân Hương đâu.
Viên sứ Tàu đảo mắt nhìn đền thờ một lượt, thở dài, rồi bỏ ra về. Trước khi quay gót còn quay lại nhắn thằng bé chăn trâu:
- Nếu lãnh đạo đảng Cộng Sản Việt Nam mà có vài người như chú mày thì ai mà dám bắt nạt Việt Nam.
Phong Trần
Người Quốc Gia là những người đặt Tổ Quốc lên bản vị tối cao, tối cao có nghĩa là trên tất cả mọi vật, kể cả tôn giáo, đảng phái, và cả chính bản thân mình.
No comments:
Post a Comment