MA ĐẦU VÀO TÒA BẠCH ỐC!!! PHẦN A
I- Dấu hiệu Hoa Kỳ sẽ bán vũ khí cho Việt Cộng: Hài kịch nhân quyền:
Ngày 21/1/2012 Thượng nghị sỹ John McCain cùng ba nghị sỹ khác là Joseph Lieberman, Sheldon Whitehouse và Kelly Ayotte, vừa có chuyến thăm Việt Nam ngay trước Tết nguyên đán. Phái đoàn này đã kêu gọi Chính phủ Hà Nội: Nếu muốn được Quốc Hội Hoa Kỳ chấp nhận cho phép chính phủ Mỹ bán vũ khí chiến lược cho Việt Nam, thì Hà Nội cần cải tiến nhân quyền. Theo Thượng nghị sỹ McCain, "Hà Nội chưa có tiến bộ về nhân quyền, mà thực tế đã bước lùi trong chủ đề này". Ông Joe Lieberman thì nói thêm rằng để nhận vũ khí sát thương từ Mỹ, Việt Nam sẽ còn phải được chuẩn thuận từ Hạ viện Hoa Kỳ nữa.
Đầu năm nay Ông Kurt Campbell, Thứ trưởng Ngoại giao Mỹ, đặc trách châu Á Thái Bình Dương, cũng đã hội đàm với chính phủ Hà Nội về vấn đề này. Bà Loretta Sanchez, dân biểu của vùng thuộc Orange County, Mỹ, cũng đề nghị gắn chặt việc giao thương giữa Hoa Kỳ và Việt Nam với mức độ tiến bộ về nhân quyền của Hà Nội.
Tuy Hoa Kỳ và Việt Nam đã bình thường hóa quan hệ từ 1995, lệnh cấm vận vũ khí sát thương áp dụng từ 1984 hiện vẫn còn hiệu lực.
Các nhóm vận động cho nhân quyền ở Việt Nam luôn gắn việc buôn bán vũ khí với tình hình dân chủ ở trong nước. Họ nói kể từ 2009, chính quyền Hà Nội đã có nhiều đợt bắt bớ và bỏ tù các nhân vật bất đồng chính kiến hay blogger.
Theo tổ chức Human Rights Watch, riêng năm ngoái Việt Nam đã kết án 33 blogger và nhà hoạt động nhân quyền, bắt giữ ít nhất 27 người khác, hai người bị bắt hơn một năm mà không được ra tòa xét xử.
Thế nhưng quan hệ quân sự - quốc phòng giữa Việt Nam và Mỹ thời gian gần đây cũng có nhiều chuyển biến theo hướng ấm dần lên.
Một trong những lý do, theo các nhà phân tích, là Hà Nội muốn thu hút thêm sự ủng hộ trong bối cảnh tranh chấp chủ quyền tại Biển Đông đang ngày càng gay gắt.
Hiện nay Việt Nam đang thúc đẩy tiến trình hiện đại hóa quân đội và tăng khả năng quốc phòng với mục tiêu mà Hà Nội luôn tuyên bố là để tự vệ. Hà Nội đã và đang mua nhiều loại vũ khí, khí tài từ các nước, nhất là từ Nga.
Ngân sách quốc phòng của Việt Nam năm 2011 được tin là ở mức 52.000 tỷ đồng, tức khoảng 2,6 tỷ đôla. Một số nguồn tin nói con số này có thể sẽ tăng lên thêm tới 35% trong năm 2012.
Về phần mình, Washington nhiều lần tuyên bố chủ trương duy trì tự do hàng hải ở các vùng biển châu Á-Thái Bình Dương, trong khi Trung Quốc tăng cường sức mạnh quân sự. Thời gian gẩn đây quân đội Cộng Sản Việt Nam và Mỹ đã có một số hoạt động chung, như thao diễn ngoài khơi miền Trung. Vì thế nếu việc bỏ lệnh cấm vận vũ khí sát thương xảy ra chắc chắn sẽ đẩy quan hệ chiến lược giữa hai bên lên thêm một bước dài.
Trước những lời khuyến cáo dồn dập về Nhân quyền còn đang âm vọng. Vào hôm 08/02/2012 Dân biểu Chris Smith, Chủ tịch Tiểu ban các vấn đề nhân quyền và châu Phi, thuộc Ủy ban Đối ngoại Hạ viện đã cho biết là toàn thể thành viên tiểu ban do ông phụ trách đã thông qua một dự luật mới về Nhân quyền Việt Nam có tên "Vietnam Human Rights Act of 2012", với ký hiệu HR 1410. Bản dự luật này được điều chỉnh từ một dự luật cũ vào năm 2011, từng được Hạ viện Hoa Kỳ thông qua trước khi bị bỏ rơi tại Thượng viện. Mục tiêu của văn kiện này được nêu rõ là nhằm phát huy tự do và dân chủ tại Việt Nam (To promote freedom and democracy in Vietnam).
Phát biểu trong buổi họp giới thiệu dự luật, ông Chris Smith giải thích lý do khiến ông bắt buộc phải đề xuất trở lại dự luật này: "Đã đến lúc chính phủ Mỹ cần gửi một thông điệp rõ ràng cho chế độ Việt Nam là họ cần phải chấm dứt các vi phạm nhân quyền đối với chính công dân của họ".
Để gây sức ép với Việt Nam, dự luật HR 1410 đã dự trù chốt các khoản viện trợ Mỹ không có mục đích nhân đạo (non humanitarian) cho chính phủ Việt Nam ở mức của năm 2011, trừ phi Bộ Ngoại giao Mỹ xác nhận là Việt Nam đã có "tiến bộ đáng kể" trong việc bảo vệ quyền tự do tôn giáo và ngôn luận, cũng như nỗ lực đấu tranh chống tệ nạn buôn người. Dự luật cũng đòi hỏi Việt Nam trả tự do cho các tù nhân bị giam giữ "vì đấu tranh ôn hòa cho quyền tự do tôn giáo, nhân quyền và dân chủ", trong đó có linh mục Nguyễn Văn Lý. Điều trần trước tiểu ban là "Joseph" Cao, cựu thành viên của Quốc hội Hoa Kỳ, Nguyễn Đình Thắng, Tiến sĩ, Giám đốc điều hành, Thuyền Nhân SOS, John Sifton, Giám đốc vận động cho khu vực châu Á của Human Rights Watch, và vài người chứng kiến.
Tiến trình đưa dự luật về nhân quyền Việt Nam 2012 trở thành luật mới ở bước khởi đầu. Sau khi được thông qua ở cấp tiểu ban, văn kiện này cần phải được lần lượt chấp thuận tại Ủy ban Đối ngoại Hạ Viện, rồi tại toàn thể Hạ viện và sau cùng là tại Thượng viện. Cho dù đã được Hạ viện Hoa Kỳ thông qua hai lần trong các khóa họp trước, dự luật này đã bị Thượng viện tẩy chay, thậm chí không được mang ra xem xét. Lần này, dân biểu Chris Smith hy vọng cục diện sẽ thay đổi.
II-Trò chơi dân chủ "We the People" trực tuyến, miễn phí, cập nhật tức thì:
Và điều đó dẫn tới việc xuất hiện một Thỉnh NguyệnThư (TNT) có nội dung như sau trên trang web We the People:
Trích
we petition the obama administration to:
STOP EXPANDING TRADE WITH VIETNAM AT THE EXPENSE OF HUMAN RIGHTS
Since 2007, the Vietnamese government has continuously waged brutal crackdown against human rights advocates, arresting and/or detaining notables such as: Rev. Nguyen Van Ly, Nobel Peace Prize nominees Ven.Thich Quang Do and Dr.Nguyen Dan Que, blogger Dieu Cay, and most recently songwriter Viet Khang, who merely expressed love for freedom and patriotism through songs he posted online. Congress has responded by introducing the Vietnam Human Rights Act, Vietnam Human Rights Sanctions Act and just last month, H Res 484. We implore you, Mr. President, to leverage Vietnam's desire for the Trans-Pacific Partnership and Generalized System of Preferences to force the immediate and unconditional release of all detained or imprisoned human rights champions. Show the world America puts freedom first.
Created: Feb 07, 2012
Hết trích
Thời gian gần đây ông tổng thống Obama học được chiêu tiếp nhận kiến nghị của công dân qua "web" của chính phủ Anh nên cho lập trang tiếp nhận dân ý gọi là "We the People" ngay trong trang "web" của tòa Bạch Ốc. Trang mạng thu thập ý kiến của công dân này có ba ưu thế rất hấp dẫn: trực tuyến rất thuận tiện, miễn phí, và cập nhật tức thì . Sau khi ký người ta có thể nhìn thấy ngay con số người đồng tình.
Việc làm của ông Obama như trong bản ghi nhớ về trang "We the People", gọi là "Open government" nhưng thật ra từ kiến nghị đi đến giải quyết thỏa mãn kiến nghị là một khoảng cách có thể không bao giờ với tới. Xét cho cùng, We the People chỉ là một hình thức ở Hoa Kỳ người ta vẫn gọi là "TRÒ CHƠI DÂN CHỦ" và kết quả thường chỉ là những lá thư mẫu trả lời theo nguyên tắc.
Nhưng trong thời điểm cuộc bầu cử tổng thống 2012 không còn xa, việc thành lập bộ phận mạng "We the People" trở thành một "vũ khí mỵ dân" kiếm phiếu vô cùng lợi hại, cần thiết.
Kỹ thuật mới này đưa vào sử dụng chính là cơ may cho Nguyễn Đình Thắng, Cao Quang Ánh và các tổ chức đấu tranh để vận động cho "Vietnam Human Rights Act of 2012".
Nhưng điều làm nhiều người hết sức ngạc nhiên khi thấy đài Sinh Bắc Tử Nam và Trúc Hồ lần này lãnh ấn tiên phong, đồng thời đột nhiên đưa vào một cái tên khá mới (nay đã thành quen) nhạc sĩ Viên Khang.Với thành tích sáng tác hai bản nhạc "Anh Là Ai" và "Việt Nam Tôi đâu" mà người nào tỉnh táo và tinh ý sẽ thấy "air" nhạc quá cổ, không phải của thời đại này. Lập tức guồng máy tuyên truyền của đám Việt Tân trên diễn đàn liên mạng nhanh chóng "thổi" Trúc Hồ thành Lê Lợi và Việt Khang thành Thánh Gióng (sic).
Tất nhiên không ai lầm tưởng con tắc kè đa sắc Trúc Hồ đã chuyển màu xanh mọi người đều biết đó chính là một "business" kiếm tiền, chỉ cần ban vận động tranh cử của Obama cho chạy cái quảng cáo kiếm phiếu là đài Sinh Bắc Tử Nam hốt bộn. Theo chúng tôi những chuyện "marketting" như thế không có gì xấu, có làm có hưởng. Quảng cáo thì phải trả tiền làm gì có chuyện Free. Nhưng việc thổi Trúc Hồ thành Lê Lợi và Việt Khang thành Thánh Gióng thật quá sức hỗn hào với tiền nhân, cho thấy sự ngu dốt của đám tay chân hạ đẳng.
Trường hợp Nguyễn Đình Thắng cũng không ngoài mục đích kiếm "fund" nhưng Nguyễn Đình Thắng còn muốn nhân dịp này bắt mấy Chủ Tịch Cộng Đồng Địa Phương bỏ vào hồ lô để phù phép, lũng đoạn nhằm tổ chức "fundraising" sau này.
Theo điều lệ của We the People, Tòa Bạch Ốc sẽ trả lời những thỉnh nguyện thư có ít nhất 25,000 chữ ký trong vòng 1 tháng. "Thỉnh Nguyện Thư Cho Nhân Quyền Việt Nam" do nhạc sỹ Trúc Hồ đề xuất và vận động, chỉ trong vòng 10 ngày đã có hơn 50,000 chữ ký của người Việt trên khắp 50 tiểu bang Mỹ.
III- Miếng mồi cho những kẻ háo danh: Vào tòa Bạch Ốc:
Việc được White House đáp ứng đã trở thành hiện thực nên qua những hồi trống chiêng mãi võ sơn đông, mấy chữ vào tòa Bạch Ốc trở thành miếng dồi thơm phức vô cùng hấp dẫn.
Trò "manipulate" lần này khá thành công nhưng đáng tiếc thấp thoáng đằng sau Nguyễn Đình Thắng, Trúc Hồ, Cao Quang Ánh là các đầu nậu chuyên nghề chôm credit của Việt Tân như đám Đỗ Hoàng Điềm, Đặng Vũ Chấn .v.v..
Thiên hạ mê cuồng cứ tưởng White House sẽ mở rộng cửa đón các thành viên của đài Sinh Bắc Tử Nam vào diễn hát bội. Obama và Michelle sẽ đứng khép nép XIN GẶP phái đoàn (đúng như anh hề ngu dốt Nam Lộc bốc láo).
Sau đó Trúc Hồ và các em sẽ đàn ca nhún nhảy hát mấy bài dưới sự điều khiển của MC Nam Lộc và tất nhiên những nghệ sĩ TNT sẽ được Obama và Michelle hôn tay kính cẩn cám ơn.
Ôi! Cái ảo ảnh làm nức lòng bọn háo danh ấy "nàm rì" mà có thật.
Nước Mỹ không phân biệt chủng tộc và giai cấp nhưng là một cường quốc nên công ốc xử dụng phải đúng nghi thức, đẳng cấp ngoại giao và đáng đồng tiền.
Câu chuyện vào White House người nào đã từng trải qua đều biết là có thật nhưng đó chỉ là một thuật ngữ. Đích thân người viết đã từng vào White House thời kỳ 1996 – 1997, thuở đó Tiến Sĩ Phạm Thư Đăng, người từng tham gia bộ máy vận động tranh cử chức Tổng thống Mỹ năm 1992 và 1996 cho ông Bill Clinton. Sau khi Tổng thống Clinton tái đắc cử nhiệm kỳ 2, Tiến Sĩ Phạm Thư Đăng được bổ nhiệm làm Giám đốc nhân sự của tổng thống tại White House từ cuối 1996 đến hết năm 1998. Qua sự sắp xếp của Tiến Sĩ Phạm Thư Đăng phái đoàn của Tổng Liên Đoàn Cử Tri Việt Nam do chị Phạm Lệ Trinh đứng đầu và một số thành viên các Cộng đồng đã vào tòa Bạch Ốc hai lần nhưng việc vào tòa Bạch Ốc thật ra chỉ là vào South Court Auditorium trong Old Exexutive Office Building còn gọi là Eisenhower Executive Office Building nơi đặt bản doanh của nội các và nhân viên tòa Bạch Ốc. Building này nằm đối diện West Wing của White House. Hai lần đi vào tòa Bạch Ốc mặc dù có Tiến sĩ Phạm Thư Đăng lo liệu nhưng chỉ một lần gặp nhân vật đại diện cao cấp nhất là Tiến Sĩ Anthony Lake, Cố Vấn An Ninh Đặc Biệt của tồng thống Bill Clinton, lần sau là Bộ Trưởng Lao Động. Những cuộc gặp gỡ như thế không được xem là chính thức vì không cho báo chí truyền thông quay phim, chụp hình và người tham dự cũng không được đặt câu hỏi.
Sau này, chúng tôi còn đi vào Old Exexutive Office Building môt lần nữa dưới danh nghĩa Liên Đoàn Cử Tri Châu Á Thái Bình Dương nhưng nghi thức và diễn biến cũng không khác.
Phần Nguyễn Đình Thắng khi trả lời phỏng vấn cuả cậu Chân Như, nhân viên đài RFA chỉ dám xác nhận sẽ gặp toà Bạch Ốc ngày 5/3/2012, nhưng không biết sẽ được gặp ai và không chắc được TT Obama dành một vài phút ghé qua chào phái đoàn (sic).
Tuy vậy ảo tưởng được "giáp mặt phù dung" khiến quần chúng sôi lên. Thậm chí có người còn đại ngôn đòi Occupy White House và Capitol. Thật ra muốn gặp và chụp hình với tổng thống Hoa Kỳ không có gì khó khăn nếu dám bỏ ra vài chục ngàn tham gia những bữa tiệc gây quỹ. Muốn vào dùng bữa với tổng thống trong White House thì cứ chi bạc triệu USD sẽ tìm ra lối vào.
IV- Phiếu ít, Tiền Không - Một tấc đến trời:
Obama là chúa mỵ dân nhưng chúng ta hãy nhìn lại tiềm năng của cộng đồng công dân Mỹ gốc Việt thử xem có đáng để Obama tốn mười phút nghe hai bài ca chẳng biết nội dung như thế nào. Trong khi đối với vấn đề an ninh, những cây đàn cũng là một thứ vũ khí nguy hiểm, bộ phận an ninh nào cho phép mang vào nơi nghiêm cẩn. Trúc Hồ và Nam Lộc thuộc loại thiếu hiểu biết về chính trị, ngoại giao và an ninh nên nói bừa bãi dẫn tới "ngu hóa quần chúng".
Theo Census 2010 dân số Việt Nam cư ngụ trên đất nước Hoa Kỳ được 1,548,449 người áng chừng 0,5% tổng dân số, đứng hàng thứ tư trong các cộng đồng Á Châu sau Philippine, Ấn Độ và Trung Hoa. Trong khi sức mạnh chính trị của các cộng đồng tỷ lệ thuận với số phiếu và tiền nhưng tỷ lệ công dân gốc Việt tham gia đi bầu thấp, số tiền công dân gốc Việt ủng hộ, đóng góp cho quỹ tranh cử bằng zero thử hỏi lấy gì mà mơ tưởng chuyện thay đổi chính sách của Hoa Kỳ.
Quyền đạo đạt Thỉnh nguyện thư của công dân là một quyền căn bản được The First Admenment bảo vệ nhưng cho rằng đó là một loại vũ khí kiến hiệu thì đó chỉ là ngôn từ của những tên buôn bán chiêu bài. Hiện nay con số chữ ký đã vượt qua 100,000 thêm 50,000 là xấp xỉ 10% tổng số người gốc Việt cư ngụ ở Hoa Kỳ.
Trong kinh tế chỉ 10% thất nghiệp đã khiến cho xã hội suy trầm. Chính trị là một lĩnh vực đòi hỏi trình độ suy luận sâu sắc nhưng có đến 10% to mồm chửi bậy, cãi bướng quả thật là nguy hiểm. Ngay ở vào thời những vương triều cổ đại, hàng văn quan, võ tướng đều có phái trung và phái nịnh vậy mà bước sang thế kỷ thứ 21 vẫn có loại chuyên nghề ton hót, nịnh nọt, bợ đỡ, chụp mũ tứ tung cho thấy đám người này mang tính chất tinh tinh không có đường tiến hóa.
Hí hửng với con số đạt được Nguyễn ĐìnhThắng to mồm quảng cáo đây là chiến dịch lịch sử tác động đến vận mạng dân tộc !!?!!
V- Vận mạng dân tộc Việt Nam phải nhờ đến tổng thống Hoa Kỳ quyết định hộ ư?
Lịch sử chúng ta có những cái tên từng nhờ ngoại bang quyết định hộ vận mạng của dân tộc được lưu xú vạn niên như Trần Ích Tắc, Lê Chiêu Thống.Vong bản và nô lệ đến thế là cùng cực. Bọn cướp được nước thì muốn bán nước cho Tàu, bọn bị mất nước chẳng có tấc đất cắm dùi lại muốn bán nước cho Mỹ. Khốn khổ cho dân tộc Việt Nam, thời nào cũng bị bán đứng!.
Người Việt Quốc Gia Lưu Vong hẳn chưa quên thời Đệ Nhị Cộng Hòa Việt Nam, sau khi tổ chức xúi giục bọn tay sai khố xanh, khố đỏ đảo chính, giết chết tổng thống dân cử Ngô Đình Diệm đẩy toàn Việt Nam Cộng Hòa vào tình trạng rối loạn. Ngày 8 tháng 3 năm 1965 sư đoàn 9 Thủy Quân Lục Chiến Viễn Chinh Hoa Kỳ "tự nguyện" đột ngột đổ bộ lên bờ biển Đà Nẵng, "tự nguyện" nhận làm Đồng Minh Chống Cộng chứ chính quyền Việt Nam Cộng Hòa không hề gửi "thỉnh nguyện thư" nào nhờ Hoa Kỳ giúp đỡ.
Ba năm sau đó, 1968, Hoa Kỳ ép VNCH ngồi vào bàn hội nghị ở Paris. Sau năm năm thương thảo đến năm 1973 Hoa Kỳ ép VNCH ký vào bản án tử hình.
Khi đã thủ đắc quyền lợi sau trò ngoại giao bóng bàn, năm 1974 Hoa Kỳ bật đèn xanh cho TC đánh chiếm Hoàng Sa và năm 1975 quyết định bỏ mặc Việt Nam cho Quốc Tế Cộng Sản làm thịt.
Kết quả, một đám Người Việt Quốc Gia triều đình tay sai cũ bị đánh bật gốc khỏi quê hương, không còn mảnh đất dung thân hoảng hốt tháo chạy, hớt hãi, tơi tả, đến Hoa Kỳ rồi nhục nhã, câm nín cúi đầu nghe lời xua đuổi, miệt thị của ông đương kim phó tổng thống Joseph Biden…
Vong quốc nô! Máu lệ chưa khô! Đã vội quên bài học lịch sử đắt giá là Hiệp Chủng Quốc Hoa Kỳ đã bán đứng cả thể chế và dân tộc ta.
Trong canh bạc ở Đông Dương vào thời "chiến tranh lạnh", bọn Quỷ Ðỏ và đám tư bản cá mập bán rao Dân Chủ, Tự Do, Nhân Quyền đã giúp cho bè lũ Cộng Sản Việt Nam trở thành phía chiến thắng, thừa hưởng lợi ích về việc điều chỉnh chiến lược của đám tài phiệt quốc tế trên con đường tạo ra một trật tự thế giới mới và Người Việt Quốc Gia trở thành những nạn nhân của sự phản bội trong chiến tranh cũng như trong đấu tranh.
VI- Nhìn lại thực chất lá bài Nhân Quyền để thấy tài trí NVHN:
Hãy thử nhìn lại chặng đường đấu tranh cứu đất nước và dân tộc từ cột mốc 1975 để thấy 37 năm qua đường lối đấu tranh của NVQGHN "vũ như cẫn", nghĩa là trước đây làm sao sau này vẫn vậy, vẫn cương quyết kiên trì, kiên định không thay đổi đường lối nào khác ngoài mấy chữ vàng mà bất cứ nhân vật chống Cộng nào cũng thuộc nằm lòng: Democracy for Viet Nam, Human Rights for Viet Nam, Freedom for Viet Nam, Freedom of religion for Viet Nam, Downwith Communist, Free… whoever..
Thành quả đấu tranh chống cộng đạt được là: năm 1994 Hoa Kỳ đã dỡ bỏ cấm vận, 1995 bình thường hóa quan hệ ngoại giao với Việt Cộng, đổi thù thành bạn, nâng đỡ Việt Cộng, kết thân với Việt Cộng để phục vụ cho việc "điều chỉnh chiến lược toàn cầu và chia xẻ quyền lợi giữa các thế lực quốc tế" nhưng NVQGHN vô trí vẫn say sưa hô khẩu hiệu "Human Rights for Viet Nam" trong khi bằng hành động Hoa Kỳ thừa nhận Việt Cộng đã có Dân Chủ và Nhân Quyền chỉ cần kiểm soát và phát huy đúng theo ngôn từ trong văn kiện của Dự Luật H.R. 1410 "Vietnam Human Rights Acts 2012" là : Để phát huy Tự do và dân chủ ở Việt Nam (To promote freedom and democracy in Vietnam).
TRÍCH H. R. 1410:
To promote freedom and democracy in Vietnam.
SEC. 2. FINDINGS AND PURPOSE.
(a) Findings- Congress finds the following:
(1) The relationship between the United States and the Socialist Republic of Vietnam has grown substantially since the end of the trade embargo in 1994, with annual trade between the two countries reaching over $15,300,000,000 in 2009.
(2) The Government of Vietnam's transition toward greater economic freedom and trade has not been matched by greater political freedom and substantial improvements in basic human rights for Vietnamese citizens, including freedom of religion, expression, association, and assembly.
(3) The United States Congress agreed to Vietnam becoming an official member of the World Trade Organization in 2006, amidst assurances that the Government of Vietnam was steadily improving its human rights record and would continue to do so.
(4) Vietnam remains a one-party state, ruled and controlled by the Communist Party of Vietnam (CPV), which continues to deny the right of citizens to change their Government.
(5) Although in recent years the National Assembly of Vietnam has played an increasingly active role as a forum for highlighting local concerns, corruption, and inefficiency, the National Assembly remains subject to the direction of the CPV and the CPV maintains control over the selection of candidates in national and local elections.
(6) The Government of Vietnam forbids public challenge to the legitimacy of the one-party state, restricts freedoms of opinion, the press, and association and tightly limits access to the Internet and telecommunication.
(7) Since Vietnam's accession to the WTO on January 11, 2007, the Government of Vietnam arbitrarily arrested and imprisoned numerous individuals for their peaceful advocacy of religious freedom, democracy, and human rights, including Father Nguyen Van Ly, human rights lawyers Nguyen Van Dai, Le Thi Cong Nhan, Cu Huy Ha Vu, and Le Cong Dinh, and bloggers Nguyen Van Hai and Phan Thanh Hai.
(8) The Government of Vietnam continues to detain, imprison, place under house arrest, convict, or otherwise restrict persons for the peaceful expression of dissenting political or religious views.
(9) The Government of Vietnam has also failed to improve labor rights, continues to arrest and harass labor leaders, and restricts the right to organize independently.
(10) The Government of Vietnam continues to limit the freedom of religion, restrict the operations of independent religious organizations, and persecute believers whose religious activities the Government regards as a potential threat to its monopoly on power.
(11) Despite reported progress in church openings and legal registrations of religious venues, the Government of Vietnam has halted most positive actions since the Department of State lifted the 'country of particular concern' (CPC) designation for Vietnam in November 2006.
(12) Unregistered ethnic minority Protestant congregations, particularly Montagnards in the Central Northwest highlands, suffer severe abuses because of actions by the Government of Vietnam, which have included forced renunciations of faith, arrest and harassment, the withholding of social programs provided for the general population, confiscation and destruction of property, subjection to severe beatings, and reported deaths.
(13) There has been a pattern of violent responses by the Government to peaceful prayer vigils and demonstrations by Catholics for the return of Government-confiscated church properties. Protesters have been harassed, beaten, and detained and church properties have been destroyed. Catholics also continue to face some restrictions on selection of clergy, the establishment of seminaries and seminary candidates, and individual cases of travel and church registration.
(14) In May 2010 the village of Con Dau, a Catholic parish in Da Nang, faced escalated violence during a funeral procession as police attempted to prohibit a religious burial in the village cemetery; more than 100 villagers were injured, 62 were arrested, and at least three died.
(15) The Unified Buddhist Church of Vietnam (UBCV) suffers persecution as the Government of Vietnam continues to restrict contacts and movement of senior UBCV clergy for refusing to join the state-sponsored Buddhist organization, the Government restricts expression and assembly, and the Government continues to harass and threaten UBCV monks, nuns, and youth leaders.
(16) The Government of Vietnam continues to suppress the activities of other religious adherents, including Cao Dai and Hoa Hao Buddhists who lack official recognition or have chosen not to affiliate with the state-sanctioned groups, including through the use of detention, imprisonment, and strict Government oversight.
(17) During Easter weekend in April 2004, thousands of Montagnards gathered to protest their treatment by the Government of Vietnam, including the confiscation of tribal lands and ongoing restrictions on religious activities. Credible reports indicate that the protests were met with violent response as many demonstrators were arrested, injured, or went into hiding, and that others were killed. Many of these Montagnards and others are still serving long sentences for their involvement in peaceful demonstrations in 2001, 2002, 2004, and 2008. Montagnards continue to face threats, detention, beatings, forced renunciation of faith, property destruction, restricted movement, and reported deaths at the hands of Government officials.
(18) Ethnic minority Hmong in the Northwest Highlands of Vietnam also suffer restrictions, abuses, and persecution by the Government of Vietnam, and although the Government is now allowing some Hmong Protestants to organize and conduct religious activities, some Government officials continue to deny or ignore additional applications for registration, and to persecute churches and believers who do not wish to affiliate with Government-controlled religious entities.
(19) In 2007, the Government of Vietnam arrested, beat, and defrocked several ethnic Khmer Buddhists in response to a peaceful religious protest. The Government continues to restrict Khmer Krom expression, assembly, association, and controls all religious organizations and prohibits most peaceful protests.
(20) The Government of Vietnam controls all print and electronic media, including access to the Internet, jams the signals of some foreign radio stations, including Radio Free Asia, and has detained and imprisoned individuals who have posted, published, sent, or otherwise distributed democracy-related materials.
(21) People arrested in Vietnam because of their political or religious affiliations and activities often are not accorded due legal process as they lack full access to lawyers of their choice, may experience closed trials, have often been detained for years without trial, and have been subjected to the use of torture to admit crimes they did not commit or to falsely denounce their own leaders.
(22) Vietnam continues to be a source country for the commercial sexual exploitation and forced labor of women and girls, as well as for men and women legally entering into international labor contracts who subsequently face conditions of debt bondage or forced labor, and is a destination country for child trafficking and continues to have internal human trafficking.
(23) Although the Government of Vietnam reports progress in combating human trafficking, it does not fully comply with the minimum standards for the elimination of trafficking, and is not making substantial efforts to comply.
(24) United States refugee resettlement programs, including the Humanitarian Resettlement (HR) Program, the Orderly Departure Program (ODP), Resettlement Opportunities for Vietnamese Returnees (ROVR) Program, general resettlement of boat people from refugee camps throughout Southeast Asia, the Amerasian Homecoming Act of 1988, and the Priority One Refugee resettlement category, have helped rescue Vietnamese nationals who have suffered persecution on account of their associations with the United States or, in many cases, because of such associations by their spouses, parents, or other family members, as well as other Vietnamese nationals who have been persecuted because of race, religion, nationality, political opinion, or membership in a particular social group.
(25) While previous programs have served their purposes well, a significant number of eligible refugees from Vietnam were unfairly denied or excluded, including Amerasians, in some cases by vindictive or corrupt Vietnamese officials who controlled access to the programs, and in others by United States personnel who imposed unduly restrictive interpretations of program criteria. In addition, the Government of Vietnam has denied passports to persons who the United States has found eligible for refugee admission.
(26) Congress has passed numerous resolutions condemning human rights abuses in Vietnam, indicating that although there has been an expansion of relations with the Government of Vietnam, it should not be construed as approval of the ongoing and serious violations of fundamental human rights in Vietnam.
(b) Purpose- The purpose of this Act is to promote the development of freedom and democracy in Vietnam.
HẾT TRÍCH
Đọc qua trích đoạn thượng dẫn người có kiến thức về bang giao và luật pháp quốc tế đều nhận thấy Dự Luật Nhân Quyền 2012 chỉ là một văn kiện nhằm bảo vệ, điều tiết và phát huy sự bền vững của nền bang giao, hợp tác mọi mặt giữa hai quốc gia Hoa Kỳ và Việt Cộng.
Dự Luật Nhân Quyền 2012 đặt những Người Việt Quốc Gia Chân Chính trước một tiền đề bất khả chấp nhận: Việt Cộng là một quốc gia đã có tự do, dân chủ và tất nhiên đó là ..Nhân Quyền.!! (ở một mức đủ để được dỡ bỏ cấm vận, bình thường hóa quan hệ ngoại giao và gia nhập WTO) và Hiệp Chủng Quốc Hoa Kỳ vẫn đang quan tâm tiếp tục "to promote".
Điều này cho thấy sự "đồng sàng dị mộng" giữa Hoa Kỳ và Tập Thể Người Việt Quốc Gia Chân Chính trong chính sách khu xử với Việt Cộng.
Đối với Người Việt Quốc Gia Chân Chính, dân tộc Việt Nam chỉ có Tự do, Dân chủ và Nhân Quyền khi Nhà Nước Cộng Sản bị giải thể, Đảng Cộng Sản Việt Nam tự giải tán để trở về trong lòng dân tộc.
Đối với Hiệp Chủng Quốc Hoa Kỳ thì Việt Cộng đã có Nhân Quyền những hiện tượng vi phạm hay chà đạp chỉ là chuyện thời tiết bất thường.
Con đường cứu quốc của Người Việt Quốc Gia Chân Chính Lưu Vong hoàn toàn khác biệt với chính sách của Hoa Kỳ bởi Hoa Kỳ ngày nay là đồng minh của Việt Cộng là bạn hàng quan trọng, là nguồn cung cấp vũ khí trong tương lai, là sở hữu chủ của những khối tư bản đầu tư lớn nhất vào Việt Nam.
Nhằm vô hiệu hóa triệt tiêu những phong trào đấu tranh không định hướng, Cục Phản Gián Việt Cộng tương kế tựu kế hợp xướng với Hoa Kỳ dựng lên một mớ lãnh tụ đấu tranh Dân Chủ Cuội đưa đi bồi dưỡng về kịch nghệ rồi nhốt vào trại giam, làm vốn để diễn tuồng Nhân Quyền với Hoa Kỳ. Thỉnh thoảng Cục Phản Gián lại đem mấy diễn viên tranh đấu "đút vào rút ra" để kích động tâm lý quần chúng hải ngoại (Nguyễn văn Lý, Lê Thị Công Nhân). Nham hiểm hơn chúng còn cho những lá bài do chính chúng dựng lên xuất ngoại để lãnh đạo phong trào chống Cộng hải ngoại như Đòan Viết Hoạt, Nguyễn Chí Thiện, Bùi Kim Thành, Trần Khải Thanh Thủy..v.v. Đám này kết hợp với những tên phái khiển thứ thiệt đóng vai phản tỉnh như Bùi Tín, Vũ Thư Hiên, Hoàng Minh Chính, Nguyễn Thanh Giang, điệp viên không không thấy Nguyễn Chính Kết. v.v. và bọn lưu manh chuyên buôn bán chiêu bài yêu nước Việt Tân bày trò quyên góp cho những cá nhân, tổ chức đấu tranh Dân Chủ Cuội để tiếp tục móc túi đồng bào. Tất nhiên những nhóm hoạt đầu, bịp bợm rất lấy làm hoan hỉ, hả hê ra sức tuyên truyền ca tụng xem như đó là những thắng lợi vẻ vang. Nhưng đó chỉ là hiện tượng "AQ Chính Truyện" với những chiến thắng trong ảo tưởng nhằm tự an ủi chính bản thân. Lợi mình chẳng có, lợi giặc thì nhiều.
Đồng hành còn có một đám lái buôn báo chí truyền thông vô liêm sỉ hai mang như Đài Sinh Bắc Tử Nam (SBTN) đưa cả Bùi Tín, Nguyễn Chí Thiện và một đàn một lũ lên hội luận về tình hình đất nước và chống cộng kiểu ăn xin, đầu hàng, hòa giải, hòa hợp,Tiểu Diên Hồng ..v..v… Tất cả bọn người này đang ra sức lèo lái những bè mảng "gọi là chống Cộng ở hải ngoại" về bến bờ vô định.
Từ những thay đổi bão táp sau thế chiến thứ II, lịch sử đã cho chúng ta những bài học lớn; Người Việt Quốc Gia Chân Chính không thể nói yêu thương đất nước và dân tộc mình nhưng lại xem nhẹ quyền lợi dân tộc cam tâm đi làm tôi tớ cho ngoại bang dù là Pháp, Mỹ hay Nga, Tàu.
VII - Mặt nạ rơi xuống - Ma đầu lộ diện:
Qúa khứ cũng cho chúng ta thấy rằng hậu duệ của phường buôn dân bán nước như Hồ Chí Minh vẫn tiếp tục con đường buôn dân bán nước và tất nhiên hậu duệ của những tên lừa đảo, bịp bợm, sát nhân, cướp của, giết người yêu nước như bọn Mặt Trận Kháng Chiến Bịp ngày nay có thối thân thành đảng bịp Việt Tân cũng vẫn đi theo con đường bẩn thỉu, ô nhục của cha ông chúng. Bọn ma đầu này không có tư cách đại diện cho Người Việt Quốc Gia Chân Chính ở bất cứ nơi nào, trên bất cứ diễn đàn nào, trong bất cứ phong trào nào.
Vì vậy, những hành vi dung dưỡng, tiếp tay cho chúng, đồng hành với chúng, thỏa hiệp với chúng đều là đồng lõa với bọn gian nhân, tội phạm.
Phong trào vận động xin chữ ký cho thỉnh nguyện thư đặt nền tảng vào sự cầu cứu cho một người tuổi trẻ lâm vào lao lý chỉ vì nói lên những suy nghĩ của mình qua lời ca, tiếng nhạc.
Khoảng 10% tổng số người Việt cư ngụ trên nước Mỹ ký vào thỉnh nguyện thư đó nhằm mục đích cứu người và bày tỏ lòng căm hận với cộng sản (hơn trăm ngàn so với hơn một triệu rưỡi dân, tỷ lệ quá thấp). Những chữ ký đó không phải là những lá phiếu tín nhiệm bầu cho những kẻ manh tâm lũng đoạn và bọn họat đầu, lưu manh chính trị, buôn bán chiêu bài, treo đầu dê bán thịt chó.
Việc lợi dụng và lạm dụng tinh thần đấu tranh trong sáng của cộng đồng để tạo dựng uy tín nhằm mưu cầu tư lợi cho một thiểu số là một loại tội ác bất khả dung.
Nguyễn Đình Thắng, Cao Quang Ánh, Trúc Hồ, Nam Lộc có lừa được một số người thiếu suy nghĩ, mê muội, vô minh, hoang tưởng nhưng hơn 90% người Việt trên nước Mỹ đã quá hiểu tâm địa và hành vi của bọn buôn bán chiêu bài kháng chiến và thực chất dịch vụ xuất nhập cảnh BP SOS của Nguyễn ĐìnhThắng nên án binh bất động không hưởng ứng.
Sự "hưng phấn" quá mức của một thành viên Việt Tân khiến những dự mưu bại lộ cộng với việc Nguyễn Đình Thắng tự chọn lọc và quyết định về nhân sự phát biểu tại buổi gặp gỡ ở South Court Auditorium cho thấy đám người này chẳng biết thế nào là dân chủ, trong khi cho dù có bàn bạc và biểu quyết thì phe Việt Tân của Nguyễn Đình Thắng, Cao Quang Ánh, Trúc Hồ, Nam Lộc vẫn chiếm đa số.
Tội nghiệp đa phần những kẻ thiếu hiểu biết, háo danh đều trở nên mù quáng khi thấy Nguyễn Đình Thắng đem hai món hàng "vào tòa Bạch Ốc, vào Quốc Hội ra on sale" nên lồng lên thi nhau lao đầu vào bẫy như thiêu thân thấy lửa. Thật ra việc công dân Hoa Kỳ gặp dân biểu, thượng nghị sĩ hết sức bình thường. Nhưng do dân ta hơi ngu lâu nên mới vào tròng. "Chiến dịch Thỉnh Nguyện Thư" nghe cái tên có vẻ kêu nhưng đến ngày 5/3 chắc chắn lãnh cú tẽn tò khá nặng. Bốn chữ "Vào Tòa Bạch Ốc" sau này sẽ trở thành một giai thoại tiếu lâm trong cộng đồng Mỹ gốc Việt.
Không biết ngày xưa mấy anh em Thượng Tây Nguyên khi xuống làm việc với Văn phòng Tổng Thống Phủ về chuyện sắc tộc có khua chiêng, đánh cồng là vào Dinh Độc Lập hay không?
No comments:
Post a Comment