28 March 2010

Mỹ-Hoa Dàn Trận - Bài Bốn


Thật ra, Trung Quốc không có bộ môn "dân vận" vì chuyện ấy không cần ở bên trong. Cơm áo và cái còng là hai đường rầy để người dân phải chạy cho phải đạo. Nhưng, Bắc Kinh cần hoạt động "kiều vận" để huy động, tuyên truyền và phái khiển cộng đồng Hoa kiều trên toàn thế giới, trong đó có những điệp viên nằm sâu trong xã hội địch. Mà họ gọi là "trầm để ngư". Những con cá lặn sâu ở dưới, trong vùng đất địch, trong dòng nước đục.

Nguyễn Xuân Nghĩa



Thuật Qủy Biển...

Viết đến bài thứ tư của loạt bài về chuyện Hoa Kỳ và Trung Quốc dàn trận thì người viết... hết chữ! Bèn nặn ra chữ mới...

Chúng ta có chữ gì để diễn tả nghệ thuật tác động vào nhận thức của thiên hạ về ta, về địch, nhằm lung lạc kẻ địch để đạt mục tiêu của ta? Tìm mãi trong kho ký ức mỏng như chôn đĩa, người viết đành xin phép các nhà chiến lược và Hán học thông thái mà bày ra một chữ khác. Bảo đảm là sai nhiều hơn đúng. Đó là "chiến lược quỷ biển".

"Quỷ" không chỉ là hồn ma hiện hình với tâm địa ác độc, mà còn có nghĩa là gian khôn, gian dối. "Biển" không chỉ có nghĩa là bể như... bể mánh - ôi thôi, trật rồi - như bể nước, biển cả, mà còn có nghĩa bần tiện, hẹp hòi, như biển lận. "Chiến lược quỷ biện" là mưu lược gian hùng, được hệ thống hóa trong mục tiêu chiến tranh, hay đấu tranh.

Và đấy là sở trường của nền văn hoá Trung Hoa, nay được cập nhật bởi "chủ nghĩa xã hội khoa học" trong mục tiêu gây ấn tượng sai về ta về địch để đạt kết quả là đưa Trung Quốc lên hàng bá quyền hiện đại. Và vì mục tiêu ấy mà đụng vào đệ nhất siêu cường toàn cầu hiện nay là Hoa Kỳ. Do đó, nói đến thuật quỷ biển hay chiến lược biến hóa từ chính qua kỳ - chiến lược kỳ biến - từ thực đến hư, là nói đến trận chiến về xây dựng nhận thức giữa Hoa Kỳ và Trung Quốc.

Đó là mục tiêu của bài viết hôm qua trên cột báo này.

Trong hệ thống lãnh đạo của Trung Quốc, Bắc Kinh có khoảng hai chục cơ quan cao thấp khác nhau có trách nhiệm về tình báo và gián điệp. Từ Bộ Công an đến Bộ Quốc an cho tới các Bộ "hiền lành" như Công nghiệp, Thông tin và Công nghệ, chưa nói đến cơ chế đối ngoại của Bộ Ngoại giao, v.v... Từ các cục, phòng, trong Quân ủy Trung ương hay Quân đội Giải phóng Nhân dân và Cảnh sát Võ trang tới các cơ quan về điện tử, điện báo hoặc hiền khô như các viện nghiên cứu.

Ở vòng ngoài của cả một hệ thống dụng gián ấy là một trận tuyến kiều vận và địch vận, những trung tâm nghiên cứu về Khổng tử và các Viện Khổng tử.

Đối tượng được họ ưu tiên chiếu cố là Hoa Kỳ.

Nhìn từ nước Mỹ, trong 142 quốc gia đã tính ra vào nhòm ngó nước Mỹ trong mục tiêu tình báo về an ninh và kinh tế, thì Trung Quốc đứng đầu, với đòn phép ngày càng nhiều và càng tinh xảo. Giới chức hữu trách Mỹ tất nhiên là biết vậy và còn biết hơn những gì họ phải điều trần trước Quốc hội để phổ biến cho công chúng.

Nhưng công chúng thì có thể quên cái mặt hiền lành tử tế của kế hoạch Khổng tử.

Kế hoạch này do Bộ Chính trị của Đảng Cộng sản Trung Quốc phát động năm 2004 và chỉ định nàng Trần Chí Lập thi hành. Kiều nữ họ Trần này là một quái chiêu của đất Phúc Kiến, Ủy viên Bộ Chính trị, cựu Tổng trưởng Gíáo dục và Phó Chủ tịch Thường vụ Quốc hội, nổi danh nhờ vụ tàn sát giáo phái Pháp luân công. Đàn bà dễ có mấy tay!

Cho nên sau nàng Trần Chí Lập, tới lượt nàng Lưu Việt Đông của đất Giang Tô được ủy thác cho việc xua đức Thánh Khổng ra trận tuyến tuyên truyền quốc tế.

Thật ra, Trung Quốc không có bộ môn "dân vận" vì chuyện ấy không cần ở bên trong. Cơm áo và cái còng là hai đường rầy để người dân phải chạy cho phải đạo. Nhưng, Bắc Kinh cần hoạt động "kiều vận" để huy động, tuyên truyền và phái khiển cộng đồng Hoa kiều trên toàn thế giới, trong đó có những điệp viên nằm sâu trong xã hội địch. Mà họ gọi là "trầm để ngư". Những con cá lặn sâu ở dưới, trong vùng đất địch, trong dòng nước đục.

Ngoài hoạt động "kiều vận" thì còn chuyện "địch vận". Đánh vào lòng tham, tư duy và cơ chế của địch để tìm người hợp tác, để "thống nhất chiến tuyến" hầu... "bất chiến tự nhiên thành". Khuất phục kẻ địch mà không cần dụng binh.

Kế hoạch Khổng tử nằm trong chiều hướng kiều-địch vận đó, ở bên ngoài.

Năm năm sau, tính đến tháng 10 vừa qua, thế giới bỗng thấy các miếu Khổng tử hay viện Khổng học mọc lên như nấm, đã lên tới 522 cơ sở! Và theo chỉ tiêu thì sẽ phải tới một ngàn trong vòng năm năm tới...

Khổng tử là nhân vật hiền lành, đôi khi không tử tế, nhưng là một nhà giáo kiêm tư vấn quốc tế - international consultant - có hạng, dù là thất nghiệp dài dài trong thời lưu vong. Về trí tuệ, chưa chắc ông đã hơn các nhân vật cùng thời hay đời sau. Nhưng ông... gặp may. Vì các bạo chúa đều khoái lý luận về kỷ cương trật tự và về tinh thần nô lệ được định chế hóa bằng trò tam cương ngũ thường, tam tòng tứ đức.
Họ dựng ông lên, cho các Nho thần xì xụp lạy bên dưới để dạy cả nước về cách bảo vệ ngai rồng!

Chu Nguyên Chương đời Minh hay Mao Trạch Đông đời Cộng đều nâng Khổng tử và triệt Mạnh tử vì ông Mạnh này lỡ nói ra điều không phải đạo là "dân vi quý, xã tắc thứ chi và quân vi khinh." Quân mới là vi quý, đảng mới là lãnh đạo bất khả tư nghị! Thế rồi, trong việc tranh đoạt quyền bính thời Đại Văn Cách, sau khi diệt Lâm Bưu, thì Mao cho người đẹp Giang Thanh phát động chiến dịch "Phi Lâm - Phi Khổng". Các học giả Tây phương bèn xúm vào nghiên cứu và nhiều học giả của ta thì nồng nhiệt bảo vệ đức Thánh Khổng. Bi thảm!

Vì bây giờ bốn chục năm sau, Khổng tử lại được phục hồi danh dự và đưa ra trận làm tụ điểm kiều vận, và tâm điểm toả ra nhiều mũi công về địch vận.

Và, tuyệt vời trong nghệ thuật quỷ biển, Bắc Kinh xua các bà ra làm nguyên soái. Chẳng ai tin là các nàng họ Trần, họ Lưu này lại là những con ác phụ có gian ý! Họ gọi đó là "soft power". Sợi dây hồng của cái còng số tám!

Hoa Kỳ có biết chuyện ấy không?

Làm sao không biết khi mà độc giả chúng ta còn đọc ra chuyện ấy trên trang báo này! Họ phải theo dõi, nghiên cứu và rút kết luận. Kết luận ra sao thì ta chưa biết vì nó cũng thiên biến vạn hóa. Điều mà người Mỹ không biết, hoặc không thèm biết vì quá nhỏ, là trong cộng đồng người Mỹ gốc Hoa, những Chen này Hu kia, các em nhỏ đều ngay tình tin rằng Tây Tạng hay Việt Nam là lãnh thổ của Trung Quốc! Người Mỹ không thèm để ý đến chuyện ấy.

Chúng ta thì nên... thèm.

Vì nếu con em chúng ta trong học đường của Mỹ không hề quan tâm đến chuyện Bản Giốc Nam Quan hay Bauxite thì có ngày chúng sẽ nói như người Mỹ gốc Tầu, rằng xưa nay Việt Nam hay Tây Tạng vẫn là chư hầu của Trung Quốc mà!

Do đó, trong trận đấu Mỹ-Hoa đầy hoa mỹ kỳ ảo, có cả số phận của Việt Nam. Đó là lý do tại sao mình nên tìm hiểu trận này. Vì khi trận chiến bùng nổ theo kiểu toàn diện, hư thực, chúng ta sẽ đứng đâu, làm gì và cho ai? Một cách tìm ra giải đáp chính là nhìn thấu cái chất quỷ biển của chiến lược. Từ đó, may ra ta sẽ hiểu chuyện bauxite hoặc những đấu đá hiện nay cho Đại hội tới của Đảng Cộng sản.

Và dù có ngây thơ khờ khạo vì không có bốn ngàn năm văn hiến như chúng ta, Hoa Kỳ cũng biết thế nào là "dục cầm cố tung" trong "Tam thập lục kế". Hay lời dạy của Tôn tử, rằng muốn bắt thì tha. Muốn thắng thì lùi. Trong thế giới mua bán, muốn mua rẻ thì cứ để kẻ kia nói thách. Kinh tế học gọi đó là hiện tượng bong bóng. Cứ dướng lên cho nổ tan tành.

Hèn gì, trong khi Hoa Kỳ phàn nàn về những manh động của Bắc Kinh, thị trường bỗng ngó vào bong bóng Trung Quốc. Tay quỷ biện thì ngồi chờ ngày bóng bể để giầu to!
Trận đấu Mỹ-Hoa có khi lại là trò thổi bóng! Và thổi lên chuyện giả để chiếm lấy lợi thực thì có ai bằng dân Mỹ?


NGUYỄN XUÂN NGHĨA


No comments:

Post a Comment



Thật vậy, dân tộc Việt Nam hãy can đảm đứng lên để lật qua những trang sử cộng sản đẫm máu và đau thương. Đã quá trễ rồi. Ngày nào còn cộng sản, thì còn chết chóc, tù đày, tự do, nhân quyền còn bị chà đạp.
Nhà cầm quyền cộng sản, hơn lúc nào hết, luôn buộc người dân lo nghĩ đến chuyện miếng ăn, cái mặc. Cái bụng lúc nào cũng phải cảm thấy còn đoi đói, chưa no. Và người dân thì thiếu thốn nhu yếu phẩm, lo chạy gạo từng bữa. Ðủ hôm nay thì thiếu ngày mai, hay được nồi cơm sáng, thì lại chưa có nồi cơm chiều. Cuộc đời cứ quần quật lo đói rách như thế, thì xin hỏi, còn chi thì giờ mà nhân dân nghĩ đến tranh đấu, hoặc đòi hỏi tự do dân chủ nhân quyền?
Cụ Tây Hồ Phan Chu Trinh từng dạy: “Xét lịch sử xưa, dân nào khôn ngoan biết lo tự cường tự lập, mua lấy sự ích lợi chung của mình thì càng ngày càng bước tới con đường vui vẻ. Còn dân thì ngu dại, cứ ngồi yên mà nhờ trời, mà mong đợi trông cậy ở vua ở quan, giao phó tất cả quyền lợi của mình vào trong tay một người, hay một chính phủ muốn làm sao thì làm, mà mình không hành động, không bàn luận, không kiểm xét, thì dân ấy phải khốn khổ mọi đường. Anh chị em đồng bào ta đã hiểu thấu các lẽ, thì phải mau mau góp sức lo toan việc nước mới mong có ngày cất đầu lên nổi”.
"The religion of the future will be a cosmic religion. The religion which is based on experience, which refuses dogmatism. If there's any religion that would cope with modern scientific needs it will be Buddhism." Albert Einstein

Tôn giáo trong tương lai sẽ là tôn giáo của vũ trụ. Tôn giáo này dựa trên kinh nghiệm và không chấp nhận chủ nghĩa giáo điều. Nếu có một tôn giáo nào tương thích với khoa học hiện đại, đó chính là Phật Giáo.




Bạn Ơi Hãy Cùng Nhau Đấu Tranh Cho Cuộc Sống Của Mình & Tương Lai Của Con Cháu Mình !!!



Nhân Dân Cần Nhận Diện Bộ Mặt Thật Của Giới Cầm Quyền. Phải Hành Động Cụ Thể Đối Với Bọn Chúng !!!



Chỉ Mặt, Nhận Diện Bọn Cán Bộ Óc Đất, Lũ Công An Lưu Manh, Đám Quan Chức Tham Nhũng, Tay Sai !!!

Công Nhân Bị Đánh Đập Tàn Nhẫn, Dã Man !!!


Followers