Nhân Đọc Bức Thư Ngỏ Của 36 Trí Thức Hải Ngoại …
Trần Gia Nghĩa
Thế giới ngày nay tràn đầy thông tin ảo bát nháo, làm cho mọi người cứ như sống trong mê hồn trận, chẳng còn biết đâu để phân biệt chính tà, đúng sai thì ngày 21 tháng 8 năm 2011 lại xuất hiện một "bức thư ngỏ của một số trí thức hải ngoại gửi các nhà Lãnh đạo Việt Nam" bên dưới có một danh sách của 36 người đã ký tên. (Xem chi tiết đã được GĐOL đăng tải) (1).
Sau khi bày tỏ sự ủng hộ bản "Tuyên cáo" ngày 25 tháng 6, 2011 của 95 nhân sĩ, trí thức (trong nước) tố cáo và lên án nhà cầm quyền Trung Quốc liên tục gây hấn, xâm phạm chủ quyền và toàn vẹn lãnh thổ của Việt Nam, và hưởng ứng bản "Kiến nghị" ngày 10 tháng 7, 2011 của 20 nhân sĩ, trí thức, (trong nước) kêu gọi Quốc hội và Bộ Chính trị công khai hoá thực trạng quan hệ Việt-Trung, nhấn mạnh vào nhu cầu đổi mới hệ thống chính trị, tôn trọng các quyền tự do, dân chủ của nhân dân để có thể thực hiện thành công nhiệm vụ bảo vệ và phát triển đất nước; các vị bàn về ba chủ điểm là "hiểm hoạ ngoại bang, sức mạnh dân tộc và vị thế chính quyền". Sau cùng là đề nghị "bốn việc cần làm" với Nhà Nước Việt Nam.
Mới đọc qua thì xem chừng các vị rất quan tâm đến sự an nguy của tổ quốc trước sự xâm lấn của nước lân bang khổng lồ phương bắc, muốn đóng góp tài trí cho khỏi thẹn với giới sĩ phu trong nước; nhưng khi đọc xong thì … hởi ơi, các vị chỉ lập lại các luận điệu mà các thế lực đạo đời chống cộng bấy lâu nay vẫn dùng. Chẳng có gì mới lạ cả.
Người đọc chỉ đưa ra một vài nhận xét và bình phẩm về những điểm thiếu tính thực tế và nặng phần tuyên truyền của bức thư ngỏ mà nhiều người nghi ngờ rằng nó cũng chỉ là một bước tâm lý chiến của chiến dịch "diễn biến hòa bình" góp phần vào cuộc "cách mạng hoa lài" do các thế lực đạo và đời ngoại bang giật dây hầu lật đổ chính quyền hiện tại của nước Việt Nam, tương tự đã từng xảy ra ở Tunisia, Ai Cập và gần đây ở Libya.
Ta thử xem qua các vị ấy nói gì về hiểm hoạ ngoại bang, sức mạnh dân tộc và vị thế chính quyền trong phần dẫn nhập.
I) Về hiểm hoạ ngoại bang, thì ở đây ai cũng biết muốn nói đến nước nào. Họ "tố cáo và lên án nhà cầm quyền Trung Quốc liên tục gây hấn, xâm phạm chủ quyền và toàn vẹn lãnh thổ của Việt Nam."
Việc lên án Trung quốc xâm lược là việc làm thức thời, bởi vì gần đây với những hành động thảo khấu ngang ngược của Trung quốc, trắng trợn tự mình vạch ra lãnh hải đường lưởi bò trên biển đông để uy hiếp các nước trong vùng hầu giành độc quyền về nguồn tài nguyên nằm sâu dưới biển mà báo chí trong và ngoài nước đã loan tải rầm rộ.
Bức thư viết: "Sau chiến tranh biên giới cực Bắc năm 1979, nguồn tư liệu do Nhà nước bạch hoá về quan hệ Việt-Trung cho thấy mối quan hệ giữa hai nước không tốt đẹp như nhiều người lầm tưởng. Do hơn 30% dân số Việt Nam hiện sử dụng internet, thông tin ngày nay không còn là độc quyền của riêng ai."
Chỉ vì hơn 30% dân số Việt Nam hiện sử dụng internet, thông tin ngày nay "không còn độc quyền của riêng ai" là nghĩa thế nào? Nhóm trí thức này sinh sống ở nước ngoài có ngây thơ lắm không? Thế giới có biết bao nhiêu người sử dụng internet, như thế có nghĩa rằng các chính sách của các chính phủ tây phương đều được bạch hóa "không còn là độc quyền của riêng ai". Vậy thì vụ Wikileaks chỉ là trò chơi truyền thông phí phạm, và các cơ quan tình báo tây phương khỏi cần phải che giấu những "bí mật quốc gia" làm gì cho mệt. Mọi người muốn biết các chuyện thâm cung bí sử thì chỉ cần vào internet là biết hết tất cả.
Bức thư viết "Quan điểm trên được thể hiện rõ nét qua một chiến lược nhất quán của Trung Quốc tuy chiến thuật tùy lúc, tùy thời có khác nhau: phản bội Việt Nam ở Hội nghị Geneva năm 1954, ngăn cản Việt Nam thương lượng với Mỹ năm 1968…"
Có đúng vậy không? Gần đây các tài liệu về chiến tranh Việt Nam vốn đã bị liệt kê "tối mật " trước đây thì nay đã được chính phủ Mỹ cho bạch hóa sau một thời gian đủ dài và nhiều điều kinh ngạc đã được truyền tải rộng rãi trên internet. Ở một đoạn trên thì các vị bảo "thông tin ngày nay không còn là độc quyền của riêng ai", thế thì tại sao các vị không chịu kê cứu trước khi đặt bút viết đoạn vừa kể.
Ở Hội nghị Geneva năm 1954 tập đòan nào đã ngăn cản việc thống nhất đất nước bằng lá phiếu để khỏi xãy ra cuộc chiến tranh kéo dài 20 năm tốn bao nhiêu xương máu nhân dân? Hội nghị bốn bên tại Paris năm 1969 và Hiệp định 1973 từ đâu mà ra? Một con chim Trung Quốc có làm nổi mùa xuân hay không? (2)
Bức thư viết tiếp: "Kết hợp các nguồn tư liệu khác nhau cũng cho thấy rằng đối với Trung Quốc, "Việt Nam là một đối tượng quan trọng cần khuất phục và thôn tính" rồi họ kể đến những sự kiện lịch sử "trong gần 60 năm nay" về các toan tính chính trị và quân sự và sự đối đầu giữa hai nước Việt Hoa.
Nào phải đợi đến gần 60 năm nay dân tộc Việt mới cần phải cảnh giác với những âm mưu thôn tính của kẻ thù phương bắc được xem như là truyền kiếp. Tổ tiên ta đã không từng truyền lại cho con cháu qua lich sử về nổi nhục của các thời "bắc thuộc" đó sao?
Đơn cử thời thuộc Minh (1414-1427), sách Việt Nam Sử Lược của cụ Trần Trọng Kim ghi: "Phàm những chỗ nào có mỏ vàng mỏ bạc thì đặt quan ra để đốc dân phu đi khai mỏ. Những chỗ rừng núi, thì bắt dân đi tìm ngà voi, sừng tê; ở chỗ gần bể, thì bắt dân phải đi mò ngọc trai. Còn những thổ sản như: hồ tiêu, hương liệu, cũng phải bắt cống nộp. Đến những hươu, voi, rùa, chim, vượn, rắn, cái gì cũng vơ vét đem về Tàu."
Nhưng dân tộc kiên cường đã không ngừng sản sinh ra những anh hùng hào kiệt để cứu đất nước ra khỏi họa xâm lược. Nào ai dễ quên những trận chiến thắng rạng danh kim cổ của Ngô Quyền, Lê Hoàn, Lý Thường Kiệt, Trần Thủ Độ, Trần Hưng Đạo, Lê Lợi, Quang Trung vv...
Hay là các vị muốn khuyên Nhà Nước nên chọn "tây thuộc" để chống lại "bắc thuộc"?
II. Về sức mạnh dân tộc, thì không cần phải bàn thêm.
III. Về Vị thế chính quyền, họ viết: "…. Nhưng trong thời gian qua những chính sách và biện pháp đối nội và đối ngoại được thực thi đã tỏ ra lúng túng và mâu thuẫn, trái với sự mong đợi của toàn dân." Người đọc có cảm tưởng rằng các vị trí thức này nếu không ngây thơ chính trị thì đã mang một nhận định đầy phiến diện do cảm tính.
Với cơ chế và tổ chức chính trị hiện nay ở Việt Nam, sự lúng túng và mâu thuẫn trong các chính sách và biện pháp đã thi hành, đặc biệt là để đối đầu với Trung quốc thì e khó xảy ra. Mỗi đề nghị, mỗi chiến thuật, chiến lược chắc phải được bàn thảo cặn kẻ và cân nhắc thận trọng trong Bộ Chính Trị và lãnh đạo Nhà Nước trước khi thi hành.
Có thể là các vị này hay nhóm đạo đời lưu vong chống cộng tỏ ra "lúng túng và mâu thuẫn" trong các kế sách gây xáo trộn trong nước của mình liên tiếp bị thất bại, và nay muốn nhân cơ hội hiếm có để mượn gió bẻ măng.
IV. Đến phần "cố vấn" của các vị đối với chính quyền Việt Nam khi quyết định lộ trình: thì gồm Phần 1- Đối với Trung Quốc và 2- Đối với ASEAN và các nước khác, thì đáng tiếc là quí vị đưa ra hơi chậm bởi vì hình như Chính quyền Việt Nam đã thực hiện bấy lâu nay.
Riêng trong phần 1 có đoạn "Cần xét lại toàn bộ quan hệ Việt-Trung và chỉnh sửa những quyết định sai lầm trước đây khiến Việt Nam mất cân bằng, lệ thuộc vào mối quan hệ này trên các lãnh vực khác nhau." Giá mà cách đây khoảng nửa thế kỷ các vị chỉ cần sửa lại hai chữ Việt-Trung bằng hai chữ Việt-Mỹ thì các vị đâu có phải bỏ của chạy lấy người, tha phương cầu thực.
Ngày nay nếu tương quan giữa các quốc gia mà không nói đến địa lý chính trị (geopolitics) thì mới là chuyện lạ, nhất là sống cạnh các lân bang khổng lồ. Cứ nhìn vào các xứ Mễ Tây Cơ và Nam Mỹ dưới bóng của Chú SAM hoặc các nước Đông Âu dưới bóng của Chú Gấu Nga thì không biết quí vị đã có một bức thư ngỏ nào khác nữa chăng?
Bức thư còn viết: "Mặc dù yếu kém hơn Trung Quốc về kinh tế và quân sự, Việt Nam có một lợi thế lớn chưa từng có trong lịch sử: không một nước tự do, dân chủ nào muốn thấy một nước độc tài chuyên chế như Trung Quốc xâm phạm quyền lợi hay quyền tự quyết của một nước khác, đe dọa tình trạng ổn định trong khu vực và toàn cầu."
Đến đây thì người đọc thấy bức thư ngỏ của các vị chỉ có giá trị như một tờ truyền đơn chống cộng chứ chẳng phải thành tâm đóng góp ý kiến gì cho Nhà Nước. Có vẻ như các vị còn mơ ngủ giữa những sự thật trắng trợn xảy ra hằng ngày trên thế giới. Có nước tự do dân chủ nào lên án tây phương kết bè kết lũ với nhau "xâm phạm quyền lợi hay quyền tự quyết của một nước khác" như ở Afghanistan, Iraq và gần đây nhất là Lybia hay không?
Họ luôn nhân danh "tự do, dân chủ, nhân quyền và tự do tôn giáo" để ngang nhiên cấm vận rồi đưa quân chiếm đóng hay gởi lính đánh thuê giúp "phe đối lập, phe nổi dậy" lật đổ chính quyền hợp pháp, xong ngồi xuống cùng nhau phân chia các mỏ dầu ngay khi khói súng vẫn còn đang mù mịt. Chiêu bài này đã được bọn thực dân tây phương xử dụng từ cả ngàn năm nay, nhưng trước kia thì bảo đem văn minh Ki-tô đến khai sáng các xứ mọi rợ.
Ở Phần 3, Đối với nhân dân trong nước: bức thư viết "Cần sửa đổi Hiến pháp để đẩy mạnh quá trình dân chủ hoá với ba cơ chế hoàn toàn độc lập: Quốc hội và cơ chế đại diện ở cấp thấp hơn, cơ chế toà án và cơ chế chính quyền. Cần thực hiện tự do bầu cử và ứng cử. Cần tôn trọng các quyền tự do công dân quy định bởi Hiến pháp Việt Nam và những công ước quốc tế mà Việt Nam cam kết tôn trọng, cụ thể như quyền tự do biểu tình và tự do phát biểu nhằm phản đối hành động hung hãn của Trung Quốc trên Biển Đông. Cần trả lại tự do cho những công dân bị giam giữ vì tranh đấu ôn hòa cho tự do, dân chủ, cho chủ quyền quốc gia, để đoàn kết toàn dân."
Phần này thì quá quen thuộc với luận điệu của nhóm đạo đời lưu vong chống cộng đăng tải trên báo giấy báo mạng, diễn thuyết, diến đàn từ mấy thập niên qua, ta khỏi cần phải bàn thêm đở mất thời giờ.
Riêng đoạn " … cụ thể như quyền tự do biểu tình và tự do phát biểu nhằm phản đối hành động hung hãn của Trung Quốc trên Biển Đông. Cần trả lại tự do cho những công dân bị giam giữ vì tranh đấu ôn hòa cho tự do, dân chủ, cho chủ quyền quốc gia, để đoàn kết toàn dân" thì hình như họ quên đi các bộ luật hiện hành của Việt Nam.
Có người bảo một lần biểu tình chống Trung quốc xâm lược là tự phát do lòng yêu nước chân chánh, hai lần là ham vui theo chúng bạn, ba lần là có bàn tay xúi giục, bốn lần là cố tình gây rối, năm lần là thuộc một tổ chức phản động; vậy mà Nhà nước đã làm ngơ cho đến lần thứ mười, mãi đến ngày 18 tháng 8 UBND/Thành Phố Hà Nội mới ra lệnh cấm. Xin các vị trí thức hãy cho biết trên thế giới có các cuộc biểu tình nào cùng một chủ đề kéo dài lai rai hết tuần này đến tuần nọ đến mười lần mà chẳng đi đến đâu; nếu không muốn nói là có âm mưu gây rối để cho hổn loạn vượt ra khỏi vòng kiểm soát an ninh trật tự của chính quyền. Biểu tình kéo dài như vậy mà số lượng người không tăng mà lại teo chứng tỏ quần chúng không nhiệt thành hưởng ứng, trái lại chỉ có những gương mặt quá quen thuộc thường hùng hổ trên mạng blogs muốn học đòi thởi trang làm người đối kháng theo kiểu LM. Phan Văn Lợi, LM. Nguyễn Văn Lý, Nguyễn Đan Quế, Đỗ Nam Hải, Cù Huy Hà Vũ, Nguyễn Văn Đài, Lê Thị Công Nhân, vv… để "tự sướng" bằng cách viết cho nhau đọc rồi tự ca tụng lẫn nhau.
Độc giả thử tìm vào google, yahoo để thấy biết bao nhiêu là trang mạng của nhóm lưu vong chống cộng ra rả suốt ngày đêm việc xúi giục gây rối ở Việt Nam, mục tiêu là muốn lật đổ chế độ hiện tại mà chuyện Trung Quốc xâm lấn chỉ là một cái cớ nhỏ Thượng đế ban cho.
Ví dụ ở trang mạng "Lương tâm Công giáo" ngày 27/02/2011 đăng tải lời kêu gọi của Lực Lượng Thanh Niên Dân Chủ Mời Gọi Toàn Dân Xuống Đường Cứu Nước. Qua bài kêu gọi thì mọi ngọn ngành đã rõ về âm mưu muốn mượn các cuộc biểu tình chống Trung quốc để gây rối trong nước. Lời kêu gọi viết:
"… giới trẻ Việt Nam là lực lượng phản ứng nhanh, có điện thọai di động dùng di động, có internet dùng internet, có loa dùng loa, có miệng dùng miệng để liên lạc, huy động, tổ chức quần chúng xuống đường biểu tình."
"Trong khi đó lực lượng Thanh Niên Dân Chủ Việt Nam lại cho phổ biến lời mời gọi cùng nhau đi bộ cho Tự Do và Dân Chủ cho Việt Nam. … Trong cơn bão dân chủ, nhân quyền nầy, Cộng sản Việt Nam không phải ngoại lệ và cũng không thể là ngoại lệ. Đây là dịp may cho dân tộc để đạp đổ chế độ độc tài, bán nước ít tốn kém xương máu nhất. Vì thế lực lượng thiết tha kêu gọi Sinh viên, Học sinh, và cô bác anh chị Việt Nam hãy tập họp đi bộ cho quê hương đất nước của chúng ta. Chương trình rất đơn giản như sau: Ở Hà Nội xin đi bộ quanh Hồ Gươm."
"Đi một mình hay đi từng nhóm nhỏ như đi tập thể dục. Không hô hào, không tỏ thái độ gì, cứ đi bộ và nhìn nhau, hiểu nhau. Ở Saigon đi bộ dọc theo đại lộ Lê Lợi từ chợ Bến Thành đến tòa nhà Hạ Viện cũ. Cũng đi một mình hay đi từng nhóm nhỏ như đang đi mua sắm. Tập họp đi càng lúc càng đông."
"Ở hai khu vực trên, bình thường cũng có nhiều người đi bộ, Việt Nam lẫn ngoại kiều, nên Việt cộng không thể bắt tội gì. Chúng ta cứ im lặng đi bộ, nhìn nhau và hiểu nhau. Khi mổi ngày một đông, quần chúng sẽ có một sức mạnh và tự nhiên chúng ta sẽ có tiếng nói. Ở Hải ngoại xin hãy tuần hành chung quanh các tòa Đại sứ, tòa Tổng lãnh sự Việt cộng với các khẩu hiệu, sự tuần hành liên tục là một hỗ trợ tinh thần mạnh mẽ cho quốc nội, đánh động lương tâm và sự chú ý của toàn thế giới."
Thùng rỗng kêu to. Kết quả ra sao mọi người đã rõ.
Phần 4, Đối với cộng đồng người Việt Nam ở nước ngoài: bức thư ghi "Cần tạo bước đột phá để cải thiện sự hợp tác của cộng đồng vào công cuộc bảo vệ và xây dựng đất nước. Cần cho tái thiết Nghĩa trang Biên Hoà vô điều kiện, giúp đỡ chương trình tìm kiếm hài cốt những người đã bỏ mình trong trại tù cải tạo, không can thiệp vào việc xây dựng bia tưởng niệm thuyền nhân ở các nước Đông Nam Á. Đây là bước cần thiết bắt đầu một quá trình nghiêm túc thực hiện hoà giải và hoà hợp dân tộc."
Hình như các vị ghi thiếu vài đòi hỏi không tiện công khai khác như "trả lại cho Vatican tất cả những tài sản bị trưng dụng, nên bình thường hóa ngọai giao với Vatican để Tòa Khâm Mạng sớm được tái họat động và việc Ca-tô hóa tòan cõi Việt Nam được tiếp tục, nên dựng tượng hoặc bia tưởng niệm khắp nước tòan bộ gia đình Ngô tổng thống, các cha cố đạo có công dẫn quân Pháp xâm lăng Việt Nam và đặt nền bảo hộ, nhờ đó mà Việt Nam đã được văn minh như ngày nay vv…"
Hay là các vị chờ xem nếu các yêu cầu trên được Nhà Nước đáp ứng thuận lợi rồi sẽ tiến hành các bước kế tiếp?
Bức thư viết tiếp: "Mặc dù chính quyền kêu gọi trong nhiều năm, sự đóng góp về trí tuệ của cộng đồng người Việt Nam ở nước ngoài vẫn quá nhỏ bé: số chuyên gia, trí thức hàng năm về nước "chuyển giao công nghệ."
Hình như các vị cố đánh lận con đen hay đạo đức giả ở đây bởi vì cũng chính các tổ chức chống cộng của các vị đã liên tục hò hét hô hào tẩy chay mọi sự hợp tác với Chính quyền trong nước, thay vì "chuyển giao công nghệ" các vị chỉ muốn "chuyển súng đạn phá rối" thôi. Các tổ chức ấy đã chữi bới đe dọa ra sao đối với các trí thức yêu nước đã quay về đóng góp trí tuệ? Chứng cớ vẫn còn lưu trữ trong các trang mạng. Xin quí vị nên công bằng một tí cho dân nhờ.
V. Kết Luận:
1. Sự thật hiển nhiên ai cũng nhận biết là các tổ chức lưu vong chống cộng ngày nay là do các tập thể giáo dân và tu sĩ Ca-tô Rô-ma giật dây, nay có thêm sự tiếp tay của các giáo phái Tin Lành, cùng sự ngấm ngầm yểm trợ kinh phí của tây phương. Chỉ ở các tôn giáo độc thần mới thấy hình ảnh tu sĩ mượn áo nhà giòng để hoạt động chánh trị, chữi rủa hăng say kẻ thù bất kể đạo đức.
Các tổ chức chống cộng ở nước ngoài như "Họp mặt dân chủ", "đảng Dân chủ nhân dân", "đảng Việt Tân", "Tập hợp dân chủ đa nguyên", "Tổ chức phục hưng Việt Nam", "Mạng lưới nhân quyền Việt Nam", "Ủy ban cứu trợ thuyền nhân Việt Nam", "Ủy ban tự do tôn giáo cho Việt Nam", "Tổ chức 'Đàn chim Việt' tại Ba Lan", luôn tìm cách móc nối với các tổ chức bất mãn trong nước mà đa số là giáo dân Ca-tô như "Khối 8406", "Tổ chức Cao trào nhân bản", "Tập hợp dân chủ đa nguyên", "Liên minh dân chủ nhân quyền Việt Nam", "Công đoàn độc lập Việt Nam" vv… Ngay cả đảng Việt Tân còn tiết lộ nội bộ rằng "Hoàng Minh Chính chỉ là viên gạch lót đường, cốt lõi sẽ là thành phần trẻ như Nguyễn Văn Đài" và cho rằng, hoạt động của Đài nằm trong "kế hoạch rộng lớn của phía Tin Lành và có sự hỗ trợ của Tin Lành Hoa Kỳ".
Tất cả các họat động chống cộng đều nhận được được quỉ của NDI, NED, USAID… tài trợ, và có sự hỗ trợ ngấm ngầm của Lãnh sự quán Hoa Kỳ tại Việt Nam, cho nên không lạ gì mà các tổ chức này dù hữu danh vô thực vẫn luôn sống còn.
Với bề dày thành tích nham hiễm của Vatican qua lịch sử xâm lược thì không ai còn nghi ngờ bàn tay của nó bên sau, hầu mong được quay trở lại Việt Nam như thời thực dân Pháp hay các chế độ "cộng hòa" cũ của miền Nam. Đáng tiếc là chuyện ước mơ ấy khó thành sự thật với dân trí ngày nay.
Tập đoàn Vatican không phải là một giáo hội thuần túy mà chỉ là một tổ chức tôn giáo trá hình để hoạt động chính trị khuynh đảo. Một tổ chức chính trị kiểu này – lòng cuồng tín tôn giáo đề cao đức vâng lời cộng với căm thù chính trị - thì khó mà bị đánh sập hay giải thể nhanh chóng. Ở một cộng đồng giáo dân thuộc xứ nhược tiểu như Việt Nam thì có thêm đặc tính "kiêu ngạo dựa vào thế lực ngoại bang" thì chuyện hòa hợp hòa giải chỉ là điều mơ tưởng mà thôi.
Đã có rất nhiều cuộc hội thảo bàn về "hòa hợp hòa giải dân tộc, trong và ngòai nước" không thành công. Ví sao? Vì ai cũng né tránh đề cập đến điều "taboo – cấm kỵ" này thì mọi cuộc trao đổi chỉ là nước đổ đầu vịt, phí phạm thời giờ lẫn tiền bạc tổ chức.
Do vậy, dù đã thất bại trong quá khứ, tập đoàn này vẫn kiên trì tìm mọi cách móc nối với các thành phần đạo và đời bất mãn trong nước để "không ăn được thì quậy cho hôi" mà chờ thời để độc tôn, độc thần và độc quyền.
Sau những cuộc gây rối sớm bị giập tắt như "khiếu kiện dân oan", "đốt nến cầu nguyện" ở các xóm đạo, "tập họp liên minh dân chủ nhân quyền" vv…, thì nay gặp cơ hội bằng vàng bởi sự phiêu lưu chính tri và quân sự gần đây của Trung quốc trên Biển Đông, các nhóm đạo đời chống cộng đã vội chụp lấy và len lỏi để liên tục biểu tình chống Trung Quốc hòng phá rối trị an.
Đã vậy, hiện nay đang có một luận điệu nham hiễm phát xuất từ hàng giáo đồ Ki-tô muốn mượn sự kiện Trung quốc xâm lấn, cố đánh đồng Phật giáo Việt Nam là có nguồn gốc từ Phật giáo Trung quốc nên là tay sai của Trung quốc để làm nhẹ mặc cảm "tay sai ngọai bang" Vatican và tây phương từ khi đạo này du nhập vào Việt Nam. Điều mà có lẻ cha ông ta không hề nói đến trong những cuộc xâm lăng của kẻ thù phương bắc trước đây. Rõ ràng là các tố chức đạo đời chống cộng này đã có rắp tâm không những chống cộng mà còn muốn đánh sập PGVN như bao lâu nay bất thành.
2. Việc biển Đông dây sóng cũng chỉ là một màn kịch nhỏ trong toàn bộ vở kịch lớn luôn xảy ra trên thế giới khởi diễn bởi lòng ích kỷ tham tàn của tây phươngtừ hơn hai ngàn năm nay, rồi về sau đi song hành với chủ nghĩa độc thần, độc tôn của Ki-tô giáo để phục vụ cho quyền lợi của các tập đoàn tư bản.
Kỷ nghệ tiến bộ của tây phương luôn phải lệ thuộc vào dầu hỏa. Không dầu là chết. Họ dùng tiền của cướp bóc được để lũng đoạn mọi giai tầng xã hội, hướng những nổ lực nghiên cứu kỷ thuật mọi mặt, kể cả việc phát triển vũ khí hiện đại, sát hại hàng loạt để khống chế các nguồn tài nguyên của thế giới bất chấp đạo lý, lẽ phải, luật lệ công pháp quôc tế. Họ chia chác với nhau những lợi nhuận to lớn để làm giàu đẹp cho xứ sở họ và gây bao nhiêu tang tóc, đói kém triền miên ở các nước nhỏ. Những diễn biến xảy ra liên tục ngày nay ở Trung Đông, bắc Phi, trung Phi, Afghanistan đều nằm trong tham vọng này.
Những cục tình báo tinh vi của họ hoạt động liên tục ngày đêm bất kể bạn thù và ngay cả len lỏi vào tận những sinh hoạt bình thường của dân chúng để luôn nắm chắc thế thượng phong trong mọi chính sách. Họ đã nắm các bộ máy thông tin tuyên truyền, chuyên sản xuất những tin thuận lợi và tốt đẹp cho các chính thể tây phương và bôi nhọ, bóp méo, tung hỏa mù, phản tuyên truyền đến các nước khác. Tác dụng này đến ngày nay đã thấy thấm nhập vào các cơ quan truyền thông của nước VNCNXH, mới ngày nào vốn là kẻ thù không đội trời chung. Họ còn tạo ra các trang mạng toàn cầu với ngôn ngữ địa phương như Yahoo, Google vv… vừa loan tin hàng hai, vừa thu thập tin tức và xúi giục nội loạn.
Họ tận dụng những tác động mới của internet, của các mạng xã hội (social networks), chiêu bài dân chủ nhân quyền, viện trợ nhân đạo y tế, len lỏi truyền giáo Ki-tô, các hoạt động ra vẻ vô tư của NGO, các hoạt động xem ra vô hại như phóng viên, du lịch, dã ngoại, ngay cả lèo lái cả LHQ và Tòa Án Quốc Tế Hague vào vòng ảnh hưởng của họ để áp đạt "một trật tự mới" trên toàn thế giới. Các nước sản xuất dầu trong OPEC cứng đầu không chịu khuất phục đều rơi vào tầm nhắm lật đổ của tây phương, nào là Iraq, Tunisia, Ai Cập, Lybia vv… là những bằng chứng; trong khi họ để yên cho những xứ Ả Rập khác độc tài và phong kiến nhưng ngoan ngoản là Saudi Arabia, Kuweit vv… Qua đó họ đã phát động một cuộc thánh chiến quyết phá tan thành lũy của các xứ Hồi giáo, bắt họ phải thuần phục một Chúa Kitô như đế quốc La Mã xưa. Ngày nay chiêu bài tôn giáo không còn là giải phóng Jerusalem khỏi Hồi giáo như lời kêu gào thánh chiến của Vatican ở thế kỷ 11 và các thế kỷ kế tiếp, mà giải phóng tòan vùng Trung Đông khỏi Hồi giáo, như cựu tổng thống Bush đã tuyên bố "cultural war", rồi áp đặt tự do dân chủ dưới áp lực tiền bạc kiểu tây phương.
Trước đây họ khuyến khích và tài trợ ngầm cho các tổ chức mạng dùng những kỷ thuật khuynh đảo mềm qua các cuộc xáo trộn gọi là cách mạng hoa hồng, cách mạng hoa lài thâm nhập và gây xáo trộn ở các nước không chịu thuần phục. Nhưng khi thấy bất lợi cho chính mình Gậy ông đập lưng ông khi gần đây xảy ra các cuộc bạo loạn tàn phá London thì họ vội vàng kêu gọi tìm cách kềm chế các mạng này.
3. Trung quốc "bệnh phu" chỉ mới bừng tỉnh dậy sau bao nhiêu thế kỷ dài suy kiệt, và từng bị làm nhục bởi tây phương đến độ "chó và người Hoa không được bước vào công viên này" như bản cấm đã từng cắm ngay giữa Thượng Hải trong thời Liệt cường xâu xé Trung Hoa ở cuối thế kỷ 19. Trung quốc quyết chạy cho kịp bằng tây phương, dù đã bị bỏ lại rất xa, dĩ nhiên lại cũng phải lệ thuộc vào dầu hỏa để đẩy mạnh kỷ nghệ. Khổ nổi tài nguyên mỏ dầu nội địa Trung quốc thì không có nhiều, trong khi nguồn ở Trung Đông thì bị tây phương vây chặt làm khó, đành phải ra oai với các nước nhỏ lân bang tranh giành nguồn ở Biển Đông, nhưng bị phản ứng kịch liệt của các nước trong vùng do những hành vi thô bạo vụng về.
Dĩ nhiên trong thế cờ chiến lược ngày nay trên thế giới, Trung quốc không dại gì "bán láng giềng gần để mua bà con xa"; nó còn cần phải chung sống hòa bình với các nước trong khu vực, không thể sơ hở để tây phương lại nhảy vào chiếm thế thượng phong như trước nữa. Vả lại Việt Nam nằm trên địa bàn tối quan trọng cho an ninh của Trung quốc ở phía nam; trước sau gì hai nước cũng phải tìm cách giải quyết ổn thỏa những bất đồng lãnh hải, tương tự sau các va chạm với Phi Luật Tân.
4. Chế độ hiện nay ở Việt Nam chưa hẳn đã là một chế độ lý tưởng và hòan hảo. Trên thế giới đã có chế độ nào lý tưởng đâu? Nhưng nó là kết quả của một cuộc chiến đấu lâu dài đầy gian khổ của nhân dân để giành lại độc lập từ bọn thực dân tây phương và Vatican, mà các thế hệ cha ông khác đã từng thất bại. Chuyện thực thi dân chủ sẽ do chính nhân dân trong nước tự tiến hành từng bước vững chắc tránh xáo trộn khi tình hình đòi hỏi, chứ không phải do áp lực và phá họai từ bên ngòai. Dân tộc ta đã từng chịu đựng khổ đau do chiến tranh gây ra quá nhiều rồi, nên không muốn nó tái diễn nữa hoặc làm cho xã hội bị rối loạn bất an.
Ngày nay dù các nước tây phương hòa hỏan hơn nhưng những âm mưu thủ đọan lật đổ khuynh lóat vẫn được chúng tiến hành không ngưng nghỉ thì Nhà Nước luôn đề cao cảnh giác và nhân dân không dễ gì bị rơi vào cạm bẩy của các mỹ từ tự do dân chủ trống rỗng.
5. Khi bàn chuyện quốc sự, mọi người đều nghĩ rằng người trí thức có những suy nghĩ hơn hẳn những người … trí không thức. Người trí thức cần phải chí công vô tư khi phê phán hay góp ý, và nhất là phải có sự lương thiện, không cần phải luôn tự khen mình mà chê người, hoặc tráo trở che giấu quá khứ đầy thiên kiến của mình để viết ra những lời mị dân. Vì vậy sau khi đọc xong bức thư ngỏ ai cũng thất vọng bởi cũng những luận điệu một chiều cũ rích của những tổ chức đạo đời lưu vong chống cộng. Đọc vào danh sách thì càng ngao ngán thêm bởi cũng những con người đã từng một thời ăn trên ngồi trước, cung cúc phục vụ cho các chế độ "cộng hòa" do ngọai bang dựng lên. Thời ấy đất nước còn rối như nồi canh hẹ, ngay cả mất Hòang Sa năm 1974 cũng chẳng thấy các vị cho ra một bức thư ngỏ nào.
Mọi người đều có cảm tưởng là ở tuổi gần qui tiên, các vị cần "ho" thêm vài tiếng để xác nhận với cộng đồng lưu vong nơi mình muốn được an thân rằng tụi tôi vẫn còn hăng say chống cộng … ít ra thì cũng bằng ngòi bút đấy nhé.
Xin đừng đánh phá chụp nón cối cho chúng tôi mà … tội nghiệp tuổi già. Thôi thì cũng là một tờ rơi thuộc lọai mua vui cũng được một vài … phút giây của cuộc đời lưu vong lạc lỏng.
Trần Gia Nghĩa
Tháng 9, 2011
Ghi Chú:
(2) Xin tham khảo ở đây:
Phần Phụ:
Xem qua sơ yếu lý lịch và lập trường chính trị của vài vị đã từng nổi danh có tên trong danh sách:
1. Doãn Quốc Sỹ, 88 tuổi, ông đã từng dạy các trường trung học, rồi đại học nhưng lại nổi danh trong ngành báo chí văn nghệ và tuyên truyền của miền Nam. Ông đã từng thành lập nhà xuất bản Sáng Tạo cùng với Mai Thảo, Thanh Tâm Tuyền, Tô Thùy Yên. Sau năm 1975, ông bị chính quyền Việt Nam giam cầm nhiều lần vì tội "viết văn chống phá cách mạng", tổng cộng là 14 năm trước khi được phép di cư sang Hoa Kỳ vào năm 1995. Hiện nay ông sống tại Houston, Texas từ khi sang định cư tại Hoa Kỳ.
2. Đinh Xuân Quân là con của ông Đinh Xuân Quảng đã từng làm bộ trưởng Bộ Công Vụ, Tài Chánh, Kinh Tế và Nội Vụ dưới thời các thủ tướng Nguyễn Văn Xuân, Trần Văn Hữu, Bửu Lộc. Ông Quân có bằng tiến sĩ kinh tế tại Đại Học Sorbone năm 1974, sau đó vê nước làm chuyên viên kinh tế cho Quỹ Phát Triển Kinh Tế Quốc Gia. Năm 1975, khi Sài Gòn sụp đổ, ông đi "cải tạo" trong 3 năm. Sau khi thoát ra hải ngoại ông đã trở thành một chuyên viên cho các tổ chức Ngân Hàng Thế Giới (World Bank), Cơ Quan Phát Triển Liên Hiệp Quốc (UNDP), Ngân Hàng Phát Triển Á Châu (ADB), Cơ Quan Phát Triển Quốc Tế của Chính Phủ Hoa Kỳ (USAID)...
Khi theo chân quân chiếm đóng Mỹ làm việc ở Afghanistan, ông đã tuyên bố "… Chính quyền Karzai được bầu lên một cách dân chủ, vì vậy họ phục vụ quyền lợi người dân…" Than ôi một trí thức có nhận định "vô tư" như thế mà định cố vấn cho Việt Nam ư?
3. Đoàn Thanh Liêm, một tên tuổi khá nổi của nhóm lưu vong chống cộng ở Mỹ. Ông thường xuyên đánh bóng những thành phần đối kháng trong nước như Trần Khải Thanh Thủy (mà nay đã được ra nước ngoài), Lê Thị Công Nhân , Nguyễn văn Đài , Nguyễn văn Lý v. v... Trong bài giới thiệu cuốn "Viết Từ Hang Đá, nhỏ lệ cùng dân" cuả họ Trần vào tháng 9, 2007 ông đã viết:
"Thiết tưởng Phong Trào Đòi Lại Tên Saigon do Linh Mục Nguyễn Hưũ Lễ và Ông Trần Quốc Bảo đang phát động với khẩu hiệu " Giải trừ Huyền Thoại HCM", thì nên khai thác rộng rãi các bài cuả TKTT trong chương 5 này , để công chúng trong và ngoài nước được biết tường tận , thấu đáo sự thật về HCM mà guồng máy tuyên truyền đồ sộ cuả đảng cộng sản đã dối trá thêu dệt , thần thánh hoá lãnh tụ cuả họ từ trên nưả thế kỷ nay."
4. Lê Xuân Khoa, Tiến sĩ Triết Học từ Ðại Học Sorbonne Pháp. Ông giảng dạy Triết học Ấn tại Ðại học Văn Khoa Sài Gòn và Văn Minh Việt Nam tại Ðại Học Ðà Lạt, Minh Ðức và Vạn Hạnh. Chức vụ cuối cùng của ông ở Việt Nam là Phó Viện Trưởng Ðại học Sài Gòn. Định cư ở Mỹ từ năm 1975 và hoạt động chống cộng rất năng nổ trong cộng đồng tị nạn người Việt.
5. Lê Trọng Quát, Luật sư, Chủ tịch Đại Diện Ủy Ban Xây Dựng Tượng Đài Ngô Tổng Thống tại Thụy Sĩ. Trong lá thư kêu gọi ông ta dã viết "… để nhớ đến 'công ơn cố tổng thống Ngô Đình Diệm', và "…Tượng đài còn là một biểu tượng của những liên kết bằng những hoạt động đấu tranh chống Việt gian cộng sản để tạo dựng trong tương lai một Nước Việt Nam Tự Do Dân Chủ và Nhân Quyền", thì nội dung của Bức Thư Ngỏ Của Một Số Trí Thức Hải Ngoại … theo chiều hướng nào rồi.
6. Nguyễn Thế Anh, cựu giáo sư sử học Đại học Văn Khoa Sài gòn, hiện ở Pháp. Ông là một giáo dân đã viết nhiều bài bào chữa cho hành động truyền giáo của các tu sĩ giòng Tên trên bước đường giúp thực dân Pháp đô hộ nước ta.
7. Nguyễn Ngọc Linh, cựu giáo sư Đại Học Ca-tô Đà Lạt và Cữu Long, Cần Thơ. Ông còn là Cựu Phát Ngôn Viên của phái đoàn VNCH tham dự hội nghị bốn bên tại Paris năm 1969.
8. 9. Lê Thanh Minh Châu và Tăng thị Thành Trai, thành viên kỳ cựu của Trường Đại học Ca-tô Notre Dame ở Indiana, Hoa Kỳ.
10. Nguyễn Hữu Xương, 78 tuổi, tiến sĩ vật lý, từng dạy Vật lý và Sinh học tại Đại học California tại San Diego. Ông là chủ tịch của Ủy ban Báo nguy Cứu người Vượt Biển ("Boat People S.O.S Committee") và nổi tiếng trong các họat động gây quỉ cho tổ chức này. Ông cùng với Nguyễn Đình Thắng đã núp dưới danh nghĩa của UB này để móc nối với các tổ chức chống cộng trong nước. [ [Làm sao TG biết rõ quá tường tận như thế? TG là một nhà tình báo thuộc phe nào-VNCH hay CSVN? hay TG chỉ thu thập một số sự kiện trên Net hay sách vở để luận đoán? ]
11. Vũ Quốc Thúc, khỏang 90 tuổi, giáo sư kinh tế, hiện sống ở Pháp. Từ năm 1954 đến 1975, ông đã nắm những chức vụ quan trọng trong miền Nam như Thống Đốc Ngân hàng Quốc Gia, cố vấn kinh tế của Tổng thống Ngô Đình Diệm. Ông cũng từng là khoa trưởng Đại học Luật khoa Sàigòn trong những năm 1960. Có lúc ông còn là một thành viên thảo hoạch kế hoạch tái thiết hậu chiến Lilienthal - Vũ Quốc Thúc do Hoa Kỳ đề ra … để mị dân trước khi tháo chạy. Ông định cư ở Pháp vào năm 1978. Ông vẫn là một nhân vật chống cộng rất năng nổ và bênh vực cho các chính sách của Pháp ở Việt Nam. Gần đây, vào năm 2008 ông đưa ra những nhận định không mấy khách quan về chính sách của Trung quốc đối với Việt Nam khi Việt Nam được bầu vào Hội Đồng Bảo An Liên Hiệp Quốc, và đáng ngạc nhiên là có tính hiếu chiến ở tuổi gần đất xa trời:
"Thái độ khuất phục của Hà nội trước những hành động trịch thượng của Bắc Kinh không mới lạ … luôn luôn ta thấy Hà nội chỉ phản đối chiếu lệ mà thôi. Tuyệt nhiên không có một hành động nào đàng coi là trả đũa."
* * *
Dân tộc ta vốn là một dân tộc hiếu hòa thấm nhuần tam giáo và nhất là Phật giáo nên luôn muốn được an sinh lạc nghiệp, vạn bất đắt dĩ mới phải động đến giáo gươm. Nhưng lịch sử cũng đã chứng minh rằng một khi đẩt bị đe dọa bởi ngoại bang dù bất cứ dưới vỏ bọc nào, dù gần hay xa, dù mang chiêu bài gì thì toàn dân đều vùng lên đoàn kết đánh đuổi chứ không bao giờ chịu cúi đầu thần phục mà sống kiếp nô lệ. Nay thà vô thần còn được sống tự do hơn là hữu thần để làm thân chiên nô lệ.
Ai cũng thấy rõ mưu đồ của các tổ chức đạo đời lưu vong chống cộng này là mong muốn chiến tranh lại xảy ra giữa hai lân bang. Nếu chiến tranh xảy ra thì dĩ nhiên hơn 80 triệu dân Việt trong nước là người phải đương đầu hay gánh chịu mọi tai họa tàn phá chết chóc, còn bọn to mồm khoác lác xúi giục vô trách nhiệm thì vẫn bình chân như vại ở xứ người và ngồi rung đùi ở ghế sofa mĩm cười nham hiễm mà theo dõi thời sự trên màn ảnh TV. Miệng chắc là luôn cầu Thượng đế làm cho chế độ hiện tại ở Việt Nam sớm bị sụp đổ.
Chính trị vốn là trò chơi muôn mặt chứ nào phải chỉ dùng đến quân sự mới giải quyết bất hòa như thói quen kiêu căng của tây phương? Lắm khi chuyện nan giải còn được giải quyết êm đẹp với ba tất lưỡi của Tô Tần. Tại sao ta không nên tận dụng? Chắc chắn là các cấp lãnh đạo Nhà Nước Việt Nam, với sự an nguy của nhân dân đã chuẩn bị mọi sách lược đối đầu với sự xâm lấn của Trung Quốc, chứ nào phải chờ nghe lời xúi dại của "một nhóm trí thức" vô trách nhiệm sống an nhàn ở hải ngọai.
Trần Gia Nghĩa
No comments:
Post a Comment