27 July 2009

NGƯỜI PHẤT CỜ VÀ KẺ SOI ĐƯỜNG TRONG CUỘC CÁCH MẠNG DÂN TỘC


Tà quyền chỉ có thể dùng bạo lực để đàn áp khi thấy giáo dân bị bỏ rơi và sợ hãi. Bạo lực sẽ tan rã nhanh chóng trước sức mạnh của quần chúng tay không nhưng ý chí không bị lay chuyển trước vũ khí, như đã được lịch sử chứng minh với hai mươi ba chế độ cộng sản theo nhau sụp đổ trong vài tháng tại Âu Châu gần 20 năm trước.

Sơn Tùng


Hiện trạng và những diễn biến đang xảy ra tại Việt Nam hiện nay cho thấy một cuộc cách mạng là không tránh khỏi.

Cuộc cách mạng ấy, cũng như bao nhiêu cuộc cách mạng đã xảy ra trong lịch sử loài người, đã do chính kẻ cầm quyền gieo mầm tạo mống và tự đào huyệt chôn chính mình.

Đảng Cộng Sản VN đã thành hình và lên nắm quyền dưới ngọn cờ giành độc lập và cách mạng vô sản lấy chủ nghĩa Mác-Lênin làm nền tảng. Lá cờ ấy có lúc đã được lắm người tưởng như là biểu tượng của chính nghĩa, của chân lý. Nó đã thu hút được nhiều người dân Việt Nam yêu nước đang khát khao thoát khỏi ách ngoại thuộc cùng với phong trào cách mạng xã hội chủ nghĩa đang trên chiều hướng đi lên trên thế giới với những mộng mơ về một thiên đường vô sản trong đó không còn cảnh “người bóc lột người” như một bầy lang sói cấu xé lẫn nhau để giành sự sống.

Nhưng sau non một thế kỷ thí nghiệm với những con chuột người mà hơn một trăm triệu đã mất mạng, chủ nghĩa cộng sản đã sụp đổ tại chính quê hương tạo sinh ra nó. Từ khi khối cộng sản Đông Âu và Liên bang Sô-viết tan rã vào cuối thập niên 1980, đầu 1990, ba nước cộng sản còn lại ở Á Châu và một ở vùng Vịnh Ca-ri-bê Mỹ Châu đã trở thành những đứa con mất cha, phải tự tìm đường mưu sinh để tồn tại.

Cộng sản VN sau hào quang chớp nhóa ngắn ngủi với “đại thắng mùa xuân” năm 1975 đã ngơ ngác đứng trước bờ vực thẳm vào giữa thập niên 1980 để rồi phải bỏ quyết tâm “tiến mau tiến mạnh lên chủ nghĩa xã hội” để quay trở lại làm ăn theo lối tư bản, lấy tiền của tư bản để tự cứu nguy theo đường lối được gọi là “đổi mới” với một nền “kinh tế thị trường theo định hướng xã hội chủ nghĩa”.

Mặc dù đã vứt bỏ căn cước Mác-Lênin, Đảng CSVN vẫn nhân danh “cách mạng” để tiếp tục nắm độc quyền cai trị bằng công cụ đẫm máu của cộng sản dựa trên lừa dối và bạo lực. Cuộc lột xác mà không thay hồn ấy đã tạo ra một guồng máy cai trị cực kỳ thối rữa, cực kỳ man rợ, cực kỳ phản động.

Thật vậy, bản chất phản động của chế độ độc tài đảng trị hiện nay tại Việt Nam đang ngày càng hiện rõ trong một thế giới mà ý thức tự do dân chủ đang nở hoa ở mọi nơi. Phong trào đứng lên đòi dân chủ tự do tại Việt Nam đang ngày một lớn dần dù bị đàn áp thô bạo đã báo trước số phận của chế độ phản động.

Nắm trong tay tất cả mọi quyền lực – hành pháp, lập pháp, tư pháp, truyền thông, nhà tù – đảng CSVN đang đi dần đến chỗ tự hủy diệt.

Phong trào dân chủ từ bước đầu rời rạc, ôn hòa, cục bộ, đang được mở rộng dần và mục tiêu cũng dần dần được xác định. Khởi đi từ những đòi hỏi tự do tôn giáo, tự do ngôn luận, dân oan đòi đất, dân đen chống tham nhũng… cuộc vận động đang hướng về một mục tiêu rõ rệt: một cuộc cách mạng dân tộc.

Xã hội Việt Nam ngày nay không phải là một cơ thể bình thường nhưng đang đau yếu chỉ vì thiếu vài chất sinh tố mà nếu được bồi dưỡng sẽ lành mạnh trở lại. Nó là một cơ thể đang mắc một cơn “bệnh quỷ” mà chỉ có một liều thuốc cực mạnh mới có thể hồi sinh.

Qua những bài học được trả bằng nước mắt và máu, không mấy ai nghĩ rằng đảng CSVN sẽ tự uống liều thuốc ấy để thay hồn đổi xác, từ bỏ độc quyền độc lợi, trả những gì đã bị tước đoạt – tài sản vật chất và tài sản tinh thần – cho người dân Việt Nam, trả lại đất nước Việt Nam cho công dân Việt Nam để mọi người có thể góp phần đưa đất nước Việt Nam tới chỗ phú cường, dân chủ, góp mặt bình đẳng trong cộng đồng thế giới văn minh.

Lịch sử cũng chứng minh rằng không có đảng cộng sản nào khi nắm quyền lại biết tự hóa thân để mang bộ mặt nhân bản trong một xã hội tự do, đúng như xác quyết của Nhà văn Nga Solzhenitsyn: “Chủ nghĩa cộng sản không thể nào cải thiện, chỉ có chết” (communism can not improve – only die).

Trước chính sách phản động điên rồ của đảng CSVN – chỉ biết đàn áp, đàn áp, và đàn áp – một cuộc cách mạng chắc chắn phải bùng lên.

Nhưng, cuộc cách mạng ấy sẽ được phát động từ đâu, và ai là người phất cờ, ai là kẻ soi đường?

Trong bất cứ xã hội nào, dù đen tối và bế tắc đến đâu, cách mạng sẽ không bùng nổ nếu không có người phất cờ khởi nghĩa và không có kẻ soi đường dẫn lối.

Tuyệt đại đa số dân chúng bao giờ cũng đều thụ động, dù khổ đau và ý thức được một cách mơ hồ căn nguyên của khổ đau đang gánh chịu. Họ chỉ biết rên siết, than vãn. Một số đông khác thì an phận, hay may mắn thuộc thành phần được ưu đãi, lại thường làm ngơ, vô cảm trước sự khổ đau của đồng chủng và nhắm mắt trước hoàn cảnh đen tối của đất nước, dù cũng nhận thức được khá rõ thực trạng xã hội vì có trình độ hiểu biết cao hơn.

Còn lại chỉ là một số ít người có thể đóng vai trò tạo ra biến cố thường được gọi là tầng lớp “trí thức” trong xã hội, được hiểu là những người có bằng cấp cao, có địa vị lớn được quần chúng trọng vọng. Nhưng, thực ra trong giới này, những người trí thức chính danh không có bao nhiêu. Phần còn lại chỉ là những khoa bảng, có bằng cấp dùng để tạo một đời sống dễ chịu hơn đồng chủng. Họ có kiến thức về một ngành chuyên môn, hay có sự hiểu biết về một số vấn đề trong xã hội, nhưng không có sự minh triết, không có tâm và không có trí của một người trí thức.

Trong mọi xã hội, những người trí thức chính danh là thành phần ưu tú, là những kẻ soi đường mở lối đưa xã hội lên con đường tiến hóa. Xã hội không thể tiến hóa nếu chỉ có khoa bảng mà không có trí thức.

Xã hội Việt Nam chậm tiến và đắm chìm trong điêu linh mấy thế kỷ nay cũng vì thiếu trí thức chính danh. Chỉ có hủ nho và những khoa bảng “tây học” bái thờ vật chất được khoác áo văn minh, thiếu cả tâm lẫn trí nhưng lại thừa lòng tự kiêu tự mãn. Việt Nam trở thành bãi chứa của nhiều món khuyết sản từ đông sang tây mà hiện tại là tai ương Mác-Lênin, món sản phẩm gớm ghiếc và kinh tởm của phương tây được đem vào Việt Nam bởi những kẻ mù lòa mang danh cách mạng với sự tiếp tay của những khoa bảng có bằng cấp cao, nhưng không có tâm, không có trí, và không có cả dũng. Họ cúi đầu a tòng trong một tội ác lớn nhất lịch sử Việt Nam kéo dài hơn nửa thế kỷ nay.

Mấy năm gần đây có những dấu hiệu cho thấy bóng dáng của những trí thức chính danh trong cuộc đứng dậy của dân tộc Việt Nam. Tuy chỉ mới lác đác, nhưng bóng dáng họ đã vươn lên cao lớn giữa tám mươi triệu người cúi đầu trước bạo lực. Những trí thức chính danh đã ngước cao đầu để dõng dạc lên tiếng tạo thành những âm thanh vang động của tâm, trí, và dũng, khơi động một ao tù của câm nín và bạc nhược. Họ là những người phất cờ kêu gọi quần chúng đứng dậy.

Đã có những người đứng dậy, và đang cùng nhau lên đường, càng ngày càng có thêm nhiều người nhập cuộc. Nhưng, họ sẽ cùng nhau đi trên con đường nào và về hướng nào?

Tạo được một cuộc cách mạng là điều không dễ. Đưa cuộc cách mạng đến thành công càng khó hơn mà nắm chính quyền chỉ là thành công bước đầu. Thành tựu cuối cùng, đưa xã hội vào con đường tiến hóa (evolution) mới chính là mục tiêu thực sự của cách mạng (revolution).

Đây là một đề tài cần phải được đào sâu và khai rộng trước một cuộc cách mạng.

Biết bao cuộc cách mạng thành công bước đầu nhưng rồi sau đó đã đưa đến thảm họa, gây ra những tàn phá khủng khiếp cho xã hội và cho con người, về vật chất cũng như về tinh thần. Trong số này có cuộc cách mạng do chủ nghĩa cộng sản gây ra.

Trở lại với đất nước Việt Nam. Cuộc cách mạng trước mắt tất yếu sẽ phải xảy ra, nhưng dân tộc Việt Nam sẽ đi theo con đường nào và sẽ dẫn tới đâu?

Trong cuộc chiến đấu chống cộng sản 1955-1975, người Việt Quốc Gia đã thiếu một ý thức hệ, dù đã có những cố gắng tạo ra một học thuyết để làm ngọn đuốc soi đường nhưng thuyết Nhân vị thời Đệ Nhất Cộng Hòa đã không đủ chiều dày và chiều cao để làm đồn lũy tinh thần ngăn chận làn sóng đỏ. Đến thời Đệ Nhị Cộng Hòa thì chỉ còn chống cộng bằng súng đạn.

Ngày nay, đây là lúc dân tộc Việt Nam phải tìm ra con đường để tiến hóa khi một cuộc cách mạng bùng nổ và chế độ cộng sản không còn.

Hai mươi ba trong hai mươi bảy chế độ cộng sản trên thế giới đã sụp đổ và mỗi nước đã đi theo một con đường khác nhau, và tất nhiên đã tạo ra những xã hội khác nhau. Kinh nghiệm của các nước ấy là những bài học quý báu cho Việt Nam và chúng ta sẽ phải tìm lấy một con đường riêng. Con đường ấy phải phù hợp với văn hóa và tâm thức người Việt để xây dựng một xã hội dân chủ trong đó Nhân quyền và Công lý là hai bệ đỡ căn bản.

Trí thức chính danh ở trong nước, với cuộc sống bị cướp đoạt và khổ đau từng ngày từng giờ, và với tâm với trí, sẽ tìm ra con đường tự cứu và cứu dân tộc ra khỏi tai ương hiện tại. Nhưng vì không có tự do, những hiểu biết của họ về thế giới bên ngoài không tránh khỏi thiếu sót. Đó là điều mà trí thức người Việt hải ngoại có thể đóng góp vào cuộc cách mạng dân tộc ở trong nước.

Nhưng, trí thức hải ngoại đang ở đâu và đang làm gì?

Phải thẳng thắn mà nói, khoa bảng rất nhiều nhưng trí thức thì không có bao nhiêu. Họ đang âm thầm dốc hết tâm trí làm việc ngày đêm để mong góp phần đưa đất nước Việt Nam ra khỏi đêm đen, trong lúc những người khác lo làm lại cuộc đời và hội nhập tiến thân trên quê hương mới, an cư lạc nghiệp, có tài sản, có danh vọng, và có một số quay đầu quy thuận tội ác trên đất nước mà chính họ trước đây đã rời bỏ.

Trong bài “Quan điểm của Hội Đồng Giám Mục Việt Nam về một số vấn đề trong hoàn cảnh hiện nay”, việc đòi đất thuộc quyền sở hữu của giáo hội Thiên Chúa Giáo đã được nâng lên thành vấn đề của cả xã hội Việt Nam hiện nay – như quyền tư hữu không được tôn trọng, tham nhũng thối nát, sự gian dối trong nhiều lãnh vực kể cả truyền thông và học đường, khuynh hướng sử dụng bạo lực, bạo hành, và cái ác lan tràn trong đời sống xã hội. Trong phần quan điểm, Hội Đồng Giám Mục VN đã nói đến “nhân quyền”, đến “toàn cầu hóa”, đến “xây dựng một xã hội công bằng, dân chủ và văn minh”, đến “chấm dứt mọi hình thức bạo lực”, “xây dựng đất nước trên nền tảng công bằng, sự thật và tình yêu”. Hội Đồng Giám Mục cũng kêu gọi xây dựng đạo đức và lương tâm cho con người, vai trò chính yếu của mọi tôn giáo.

Vấn đề đã ra khỏi phạm vi tôn giáo và được nói lên như một thách thức cường quyền. Hội Đồng Giám Mục VN không chỉ đòi quyền lợi của giáo hội mà còn đòi quyền lợi cho cả dân tộc.

Hội Đồng Giám Mục VN đã đi một bước tới phía trước với hàng triệu giáo dân ở phía sau. Có lẽ các tôn giáo khác và những thành phần đối kháng cũng đang sẵn sàng nhập cuộc.

Nếu CSVN sử dụng bạo lực sẽ không tránh khỏi đổ máu. Máu của những người tử đạo một lần nữa sẽ đổ ra trên đất Việt Nam, nhưng khác với những người tử đạo vào đầu Thế kỷ 19, ngày nay giáo dân không chỉ hy sinh thân mình vì đạo mà còn vì đời. Không chỉ chấp nhận cái chết vì tôn giáo mà còn vì dân tộc. Và những cái chết anh hùng cao quý ấy sẽ làm bùng nổ một cuộc cách mạng.

Những ngày tháng sắp tới không chỉ vô cùng quan trọng cho Thiên Chúa giáo tại Việt Nam mà còn cho tương lai đất nước Việt Nam.

Đây là thời điểm mà những ai thiết tha với tiền đồ đất nước, nhận thức được mức độ trầm trọng của tai ương hiện tại, hãy cùng đứng lên đòi lại quyền làm người, đòi lại đất nước đang bị một nhóm người cướp đoạt, nhân danh một chủ nghĩa điên rồ đã gây ra nhiều tội ác nhất trong lịch sử loài người..

Chủ nghĩa ấy đã xuất phát từ Âu Châu và đã bị khai tử tại Âu Châu gần 20 năm trước. Tại Việt Nam, chủ nghĩa ấy vẫn còn được một nhóm người phản động dùng để đày đọa hơn 80 triệu dân vì họ còn có thể làm cho dân sợ hãi. Một khi người dân không còn sợ hãi, bạo quyền sẽ sụp đổ như một thân cây đã mục rễ.

Ngày nay, tà quyền tại VN đang run sợ trước phong trào đòi dân chủ nhân quyền ngày một lớn rộng, bất chấp đe dọa, khủng bố, tù tội. Sự sợ hãi đã chuyển từ người bị trị sang kẻ thống trị. Dân chúng không còn sợ hãi một khi thấy giới trí thức đã dấn thân cứu nước cứu dân.

Tà quyền chỉ có thể dùng bạo lực để đàn áp khi thấy giáo dân bị bỏ rơi và sợ hãi. Bạo lực sẽ tan rã nhanh chóng trước sức mạnh của quần chúng tay không nhưng ý chí không bị lay chuyển trước vũ khí, như đã được lịch sử chứng minh với hai mươi ba chế độ cộng sản theo nhau sụp đổ trong vài tháng tại Âu Châu gần 20 năm trước.

Nay không còn là lúc đắn đo, vị kỷ, cầu an. Các tôn giáo, các tổ chức đấu tranh, các thành phần khác nhau trong xã hội, nên nắm lấy thời cơ, sát cánh với giáo dân Thái Hà để tạo sức mạnh dân tộc. Bạo lực nào cũng sẽ phải lùi bước.

Trái lại, nếu bạo quyền đàn áp được giáo dân Thái Hà thì sẽ lần lượt đến các tôn giáo khác và các tổ chức nhân quyền, các nhóm dân chủ, công nhân, nông dân, sinh viên… bị tà quyền coi là kẻ thù nguy hiểm.

Hải ngoại đang yểm trợ tinh thần mạnh mẽ giáo dân Thái Hà và Hội Đồng Giám Mục VN trong cuộc tranh đấu cho Công Lý và Nhân Quyền của người dân Việt Nam, nhưng vận mạng Việt Nam và tương lai của các thế hệ mai sau đang nằm trong tay đồng bào trong nước, mà dẫn đầu là trí thức và các nhà lãnh đạo các tôn giáo, những người biết rõ hơn ai hết: “Tự do không bao giờ là tặng phẩm của một chế độ độc tài.”

Sơn Tùng

No comments:

Post a Comment



Thật vậy, dân tộc Việt Nam hãy can đảm đứng lên để lật qua những trang sử cộng sản đẫm máu và đau thương. Đã quá trễ rồi. Ngày nào còn cộng sản, thì còn chết chóc, tù đày, tự do, nhân quyền còn bị chà đạp.
Nhà cầm quyền cộng sản, hơn lúc nào hết, luôn buộc người dân lo nghĩ đến chuyện miếng ăn, cái mặc. Cái bụng lúc nào cũng phải cảm thấy còn đoi đói, chưa no. Và người dân thì thiếu thốn nhu yếu phẩm, lo chạy gạo từng bữa. Ðủ hôm nay thì thiếu ngày mai, hay được nồi cơm sáng, thì lại chưa có nồi cơm chiều. Cuộc đời cứ quần quật lo đói rách như thế, thì xin hỏi, còn chi thì giờ mà nhân dân nghĩ đến tranh đấu, hoặc đòi hỏi tự do dân chủ nhân quyền?
Cụ Tây Hồ Phan Chu Trinh từng dạy: “Xét lịch sử xưa, dân nào khôn ngoan biết lo tự cường tự lập, mua lấy sự ích lợi chung của mình thì càng ngày càng bước tới con đường vui vẻ. Còn dân thì ngu dại, cứ ngồi yên mà nhờ trời, mà mong đợi trông cậy ở vua ở quan, giao phó tất cả quyền lợi của mình vào trong tay một người, hay một chính phủ muốn làm sao thì làm, mà mình không hành động, không bàn luận, không kiểm xét, thì dân ấy phải khốn khổ mọi đường. Anh chị em đồng bào ta đã hiểu thấu các lẽ, thì phải mau mau góp sức lo toan việc nước mới mong có ngày cất đầu lên nổi”.
"The religion of the future will be a cosmic religion. The religion which is based on experience, which refuses dogmatism. If there's any religion that would cope with modern scientific needs it will be Buddhism." Albert Einstein

Tôn giáo trong tương lai sẽ là tôn giáo của vũ trụ. Tôn giáo này dựa trên kinh nghiệm và không chấp nhận chủ nghĩa giáo điều. Nếu có một tôn giáo nào tương thích với khoa học hiện đại, đó chính là Phật Giáo.




Bạn Ơi Hãy Cùng Nhau Đấu Tranh Cho Cuộc Sống Của Mình & Tương Lai Của Con Cháu Mình !!!



Nhân Dân Cần Nhận Diện Bộ Mặt Thật Của Giới Cầm Quyền. Phải Hành Động Cụ Thể Đối Với Bọn Chúng !!!



Chỉ Mặt, Nhận Diện Bọn Cán Bộ Óc Đất, Lũ Công An Lưu Manh, Đám Quan Chức Tham Nhũng, Tay Sai !!!

Công Nhân Bị Đánh Đập Tàn Nhẫn, Dã Man !!!


Followers