MẤY VẦN THƠ CŨ
TRỤ VŨ VÀ HỒ TẤN VINH
BIỂN ĐÔNG
Ai sinh ta được làm người
Biển Đông khuya sớm, đầy vơi nhịp triều
thương con tình mẹ bao nhiêu
thương con mẹ dạy chữ yêu nằm lòng
Nguồn đâu cho nước mênh mông
cội đâu cho cánh hoa hồng nở ra
muôn nghìn thao thức vì ta
muôn nghìn trao trút như là Biển Đông
bây giờ đứng giữa non sông
có đây – sao lại dám không - cho đành?
TRỤ VŨ
LẠC PHƯƠNG
Người ơi
trời cao biển rộng
ai đã đến rồi
ai dị mộng ảo du
lửng lơ trong áng mây mù
tiếng oan còn vọng, tiếng thù chưa tan
Năm nào lá đổ mơ hoang
vẽ lem trang sử lên đàng cầm vông
thôi rồi, cái vận non sông
từ nay chìm nổi, sóng hồng cuốn xa
Rùn mình tiếng két điêu ngoa
đâu cần đến phải phong ba đất hiền
người ơi
rừng núi ưu phiền
thông reo gợi nhớ ước nguyền ngày vui
người ơi
người có là người
mẹ ru cha dưỡng một lời nước non
trước sau hai chữ vuông tròn
bước chân còn dấu lối mòn ngày đi
người ơi
người có là người
khói lam vẫn nặng một lời ngày xanh
Người ơi
đợi chờ còn có mái tranh
nẽo về có lối
sao đành lạc phương
HỒ TẤN VINH
No comments:
Post a Comment