Trong lúc dân cả hai miền Nam Bắc chúi đầu vào cuộc chiến một cách lý tưởng, thì bọn đầu cơ chính trị cả hai bên đều đổ lửa hận thù vào làm tăng cao mức độ tiêu diệt giống nòi mà không ai biết. Hồ chí Minh và đảng Cộng sản ở miền Bắc hô hào Giải phóng Dân tộc, giải phóng miền Nam ruột thịt để che đậy mưu đồ bán Dân tộc cho ngoại bang. Tại miền Nam cũng tương tự, Ngô đình Diệm được đặt để vai trò đối thủ với Hồ chí Minh để phát động cuộc chiến. Nhưng vì chịu một phần giáo dục của Dân tộc, nên Ngô đình Diệm đã phạm phải một sai lầm lớn khi nghĩ rằng có thể chấm dứt chiến tranh bằng cách bắt tay với miền Bắc. Ông không nghĩ là nhiệm vụ chính của ông được đặt để là “làm chiến tranh”, chứ không phải “đến để tạo Hoà bình”, do đó ông phải chết. Người ta cố tình không nói đến chuyện này, mà chỉ nói đến bàn tay nào “bóp cò”, đó là một mưu đồ chính trị tầm vóc Hoàn vũ, mà không ai để ý ! Bảo quốc Kiếm |
Cuốn sách Biến Động Miền Trung của Hoàng thân Thiếu tá Liên Thành đã cố gắng đẩy đưa lịch sử, nhất là tại Thừa thiên Huế vào những năm 1966-1968 theo định hướng của phe nhóm ông. Vì vậy, buộc lòng chúng tôi phải đi tìm những “sự thật lừa dối” do tác phẩm này gây ra. Bằng vào vai trò Chỉ huy truởng Cảnh sát Quốc gia Tỉnh Thừa thiên, Thị xã Huế, Hoàng thân Liên Thành đã được những Đồng chí của ông đua nhau tán thưởng và cố tình bịt miệng thiên hạ dưới những ngôn từ “bàng sanh khổ thú” mà không cần đến chứng lý cụ thể. Thế nhưng, họ đã thất bại vì những sự kiện rõ ràng trước mắt mà còn nói sai, thì những cái trò ‘tình báo chính trị” của MỆ làm sao tin được hả ?
Vì quan niệm: “thẳng mực Tàu- đau lòng gỗ”, nên tôi đã cố gắng dùng những lời lẽ quê mùa nhất để nói với và nói về những tình tiết của cuốn sách Biến Động Miền Trung và tác giả của nó để độc giả không thấy nặng nề như một lối phê bình gay gắt, chỉ trích nặng nề…như những người khác. Nhưng “trong nụ cười có cả nước mắt”, và trong tiếng thét có sự sợ hãi” là hai trạng thái đặc biệt khác nhau. Từ đó, quý vị biết rằng giữa Hoàng thân Liên Thành và bản nông dân hoàn toàn dị biệt. Tiếng nói của một kẻ ĐƯỢC TRỊ, và một kẻ BỊ TRỊ, tự nhiên đã có sự đối lập rõ ràng, khó bề dung hoá. Tuy nhiên, ở đây, tôi không hề đem tinh thần ấy ra làm bình phong ngăn chặn hai bên, tôi chỉ dùng những lời nhỏ nhẹ, khiêm tốn, mà thiết tha, vui nhộn nhưng cương quyết. Sự thật là sự thật, dù cho Quốc vương, Hoàng tử cũng không thể phủ nhận, huống chi sử dụng những thứ tào lao, cắc ké.
Trở lại chuyện tìm hiểu về một chuyên đề của cuốn sách BĐMT, là vụ Thảm sát Mậu Thân 1968, trước hết chúng tôi thấy ngay một sự lừa dối trong cách sử dụng tiêu đề của cuốn sách này: “BIẾN ĐỘNG MIỀN TRUNG”. Trong tập sách ấy có ba việc lớn mà tác giả trình bày về các sự kiện 1966-1968-1972. Riêng cho Mậu thân từ trang 91 đến 152. Thế hoá ra, ông Liên Thành đã xem cuộc thảm sát Mậu thân chỉ là một “biến động miền Trung” thôi sao ? Căn cứ vào sự phát xuất của cụm từ này, thì cụm từ “biến động miền Trung” đã được báo chí và các tác giả như Trung tướng Nguyễn chánh Thi,Thiếu tướng Đỗ Mậu, Trung tướng Trần văn Đôn…chỉ về việc Phật giáo đấu tranh năm 1966, chứ không phải là vấn đề gì khác. Thế nhưng, nay tác giả Liên Thành nói một cách nhẹ nhàng là “tôi đặt tên cho nó…”, nhưng lại đem chuyện Mậu thân vào chiếm một phần ba, chuyện bắt người năm 1972 và khai thác Hoàng kim Loan nào đó vào làm nội dung chung cho cụm từ này. Thiệt là ngớ ngẩn, nực cười và đáng hổ thẹn ! Đây là một việc làm có chủ ý, bởi vì trước mặt và sau lưng tác giả là một tập đoàn hùng hậu, đầy đủ oai quyền, chứ không phải đơn phương. Vậy thì, khi xem cuộc thảm sát không tiền khoáng hậu trong lịch sử Việt nam như Thảm sát Mậu thân 1968 là một “biến động”, đồng thời nâng cấp “việc bắt người 1972” lên hàng “biến động miền Trung” là một mưu đồ chính trị không phải nhỏ.. Tại sao và vì lý do gì ??? Về phía nguyên tắc bề mặt, thì CSBV đã Tổng tấn công miền Nam, thì làm sao gọi là “biến động” ?
Như thế, ông Liên Thành xem CSHN cũng là một thành phần như những người dân của miền Nam chung sống với VNCH; và như thế cuộc Tổng tấn công Mậu Thân của CS không phải là một hành động xâm lăng tàn ác ? Nhẹ nhàng và khôn ngoan quá nhỉ ? Việc bắt người năm 1972, là việc làm của chính quyền, mà người trực tiếp thi hành là Liên Thành, Chỉ huy trưởng Cảnh sát Quốc gia Tỉnh Thừa thiên Huế, vậy sao lại xem nó là “biến động miền trung” ? Thế thì, CSBV cũng chỉ làm “biến động” và chính quyền miền Nam cũng chỉ làm “biến động” thôi sao ? Ô hay, sao ông Liên Thành cho “hai đứa” này bằng nhau, có quyền hạn và ý nghĩa việc làm giống nhau:”biến động” ? Cộng sản Bắc Việt cũng chỉ làm “biến động” qua hình thức thảm sát đồng bào năm Mậu thân. Chính quyền ông Thiệu mà người thay mặt tại Thừa thiên cũng chỉ làm “biến động” bằng cách bắt một lượt hàng ngàn người dân vô tội cũng chỉ làm “biến động”; Cuộc thẩm vấn để “suy tôn” tên cán bộ Tình báo Cộng sản Hoàng kim Loan cũng là “biến động”; vậy thì “hai đứa” con sinh đôi của ngoại bang cầm quyền tại hai miền Nam Bắc cùng bắt tay để trả thù Dân tộc Việt, chứ là gì khác ?
Từ vấn nạn này, vừa cho phép, vừa bắt buộc chúng ta kiểm chứng nguyên nhân cuộc thảm sát Mậu thân 1968. Thế nhưng, như James Clifford đã nói:
“Phải chăng cuộc tàn sát tại Huế là cuộc tàn sát được giấu kín nhất ? Đúng như vậy, nếu ta tin vào ngành truyền thông đại chúng Hoa kỳ cũng như trong môn học về lịch sử. Đó là lời kết luận của tôi sau 40 năm làm báo phục vụ trong hai hãng thông tấn quan trọng nhất thế giới là United Press và Associated Press”.
Ông viết tiếp:
“Tôi về hưu năm 2000 và như vậy là ra khỏi ngành truyền thông, một ngành được coi như liên hệ tới nhiều cơ quan khác và nhằm thổi còi ra lệnh. Có thể việc giới hạn mọi báo cáo về cuộc tàn sát tại Huế là một màn giấu giếm cố ý và có tổ chức đã khiến tôi băn khoăn từ khi tôi còn là một phóng viên non trẻ phục vụ cho UPI, lúc tôi đuợc thông báo ngắn ngủi về vụ thảm sát này”.
Trong bài “Đặt vấn đề xét xử cuộc tàn sát ở Huế Tết Mậu Thân”, luật sư Trần thanh Hiệp cũng viết:
“Đã không có một cuộc kiểm tra dân chúng thực sự nào được thực hiện, nhưng đại cương chỉ biết rằng, chỉ tính tới tháng ba-1968 theo thống kê của nhà cầm quyền thì có 1.900 dân thường được đưa vào bệnh viện vì thương tích chiến tranh và khoảng 5.800 bị CS bắt đi mất tích, và cho đến giờ này tất cả những người này coi như đã chết”.
Trích lại lời hai người, một nhà báo ngoại quốc làm việc cho hai tờ báo lớn nhất thế giới, một luật sư lão thành Việt nam đang sống ở hải ngoại để thấy rằng chính quyền Nguyễn văn Thiệu, và đặc biệt chính quyền Thừa thiên Huế do Đại Việt cách mạng đảng của Cụ Hà thúc ký- DB Nguyễn lý Tưởng lãnh đạo lúc bấy giờ, đã cùng với Hoa kỳ hoàn toàn ém nhẹm những tin tức quan trọng đến vụ Thảm sát Mậu Thân. Tại sao ?
Một điều khó khăn mà chúng ta phải đối diện là, khi chính quyền Tổng thống Thiệu và riêng tại Thừa Thiên Huế đã thực hiện MỘT MÀN GIẤU GIẾM CỐ Ý VÀ CÓ TỔ CHỨC, thì làm sao chúng ta có thể tìm ra nguyên nhân ? Khổ một nỗi, không phải kẻ bình thường giấu giếm, mà là kẻ cầm quyền miền Nam, kẻ đỡ đầu là Hoa kỳ, và cả kẻ đối thủ là CSVN, nên chuyện đã khó lại càng thêm khó. Nhưng như vậy, không lẽ chúng ta chịu bó tay hay sao ? Trong lịch sử con người đã có những vụ án tuyệt mật, nhưng hậu thế cũng có thể khai mở. Xin hãy cùng nhau bắt đầu lần mò đi nhé.
Thông thường các nhà điều tra phải bắt đầu thu lượm những nguồn tin nhỏ, rải rác khắp nơi, rồi dùng bộ óc của mình để luận chứng. Nếu không có luận chứng hay không thể luận chứng được, thì tất bó tay thôi. Do đó, theo bản nông dân, phần “luận chứng” không phải là “bằng chứng”, nhưng nó là tiền đề quan trọng nhất mà một nhà điều tra bị bắt buộc phải hoàn chỉnh. Cũng may mắn là chuyện Mậu Thân chưa phải là một tuyệt mật, nhưng tinh thần “nô lệ và sợ sệt” đã làm cho một số viên chức chế độ cũ phải câm miệng; thậm chí họ còn chửi những ai đi tìm dấu chân phụng hoàng trên bãi cát hầu làm sáng tỏ vấn đề. Biết rằng đụng chạm đến vấn đề này là phải gặp những khó khăn phức tạp, không những bị khủng bố tinh thần, mà tính mạng có thể bị cướp đi bất cứ lúc nào. Chuyện mà Dân tộc chúng ta phải chịu đựng không chỉ một phía, mà là cả ba phía Mỹ, VNCH và CSBV. Do đó khi tôi viết những dòng này thì cán bộ cả ba phía đều thù ghét, đều chống lại; và dĩ nhiên hiện nay chúng chỉ đưa những loài khuyễn mã, dùng ngôn ngữ bàng sanh khổ thú để chống đỡ. Nhưng một khi trò con khỉ không thể đạt hiệu quả, thì chắc chắn giai đoạn hai và ba sẽ được thực hiện. Nhưng tôi không hề sợ. Vui nhất là những bài ngắn ngủi cho rằng:”ai chống Liên Thành là chống lại Dân tộc”; rồi thì:” ông Liên Thành là người chống Cộng tuyệt đối”…Thế nhưng khi hỏi lại, ba mươi mấy năm qua Liên Thành chống Cộng như thế nào, thì chúng cười trừ, bye- bye; see you later…
Để có một cái nhìn tổng quát về những người lãnh đạo miền Nam hậu Cần lao Ngô đình Diệm, tôi nhận ra một điều thú vị, đó là Đại tướng Dương văn Minh đã biết trước rằng Đại tá Nguyễn văn Thiệu sẽ là người lãnh đạo kế tiếp của VNCH. Và một chuyện đặc biệt khác là Đại tướng Trần thiện Khiêm đã nói thẳng rằng lực lượng Đại Việt quá mạnh không thể làm trái ý họ khi mà Trung tướng Trần văn Đôn hỏi ông về những vấn đề chính trị lúc đảo chánh họ Ngô. Điều quan trọng thứ ba là chính Đại tướng Nguyễn Khánh nói rằng ông chẳng biết gì về mưu đồ và mục đích việc chỉnh lý, ông chỉ theo sau mà thôi. Cộng cả ba điều này lại, chúng ta thấy ngay vai trò của tướng Trần thiện Khiêm và đảng Đại Việt hậu nhà Ngô của miền Nam. Trên thực tế, tại miền Trung, đặc biệt tại Thừa thiên-Huế, Quảng trị…thì “Đại Việt Kitô giáo”, tách ra khỏi Đại việt quốc dân đảng, hoàn toàn thống trị miền Trung. Tôi sẽ đi vào chi tiết trong cuốn 2. Ở đây chỉ nhìn tổng quát như thế, để đặt một vấn nạn trước thảm cảnh Mậu Thân bị “giấu giếm cố ý và có tổ chức” như nhà báo ngoại quốc vừa nêu trên. Trong cuốn Việt nam nhân vật chí, Chính Đạo ghi rằng:
“Đầu thập niên 60, sau cuộc đảo chánh Diệm, phe nhóm Ký lộng hành ở miền Trung. Bắt chước Cộng sản sử dụng những thủ đoạn bá đạo để triệt hạ đối thủ với tham vọng “độc quyền” làm cách mạng, nhưng tài năng còn thua kém cả những cán bộ Cộng sản hạng trung”.
Đây là một cuốn sách lịch sử, nhưng tôi không thấy sự phản bác nào từ phía đảng Đại Việt Cách mạng ! Tôi dùng nó không theo tất cả ý của tác gỉả, mà chỉ để chứng minh rằng sự cầm quyền lãnh đạo tại miền Trung của Đại Việt Cách mạng Đảng là có thật. Và chính tôi cũng là chứng nhân. Từ chỗ này để thấy thêm rằng việc Hoàng thân kính yêu mang bốn chữ Nguyễn phúc Liên Thành đã “không thật” khi ngài tuyên bố ngài chẳng có đảng nào ngoài đảng quân đội. Ô hô, ai tai !!! Một chuyện bản thân như thế, mà còn “giấu giếm cố ý”, thì sao chuyện Mậu Thân lại không thực hiện “một màn giấu giếm cố ý và có tổ chức” cho được ? Chỉ nội một Xã trưởng thôi, nếu không là đảng viên ĐV, thì khó mà yên ổn; huống chi Liên Thành từ thiếu úy Phó trưởng ty lên đến CHT Cảnh sát từ 1966 đến giữa năm 1974. Nói như thế không phải toàn bộ, nhưng tất cả những cơ quan quan trọng đều thuộc về Đảng cầm quyền. Đại loại như Tỉnh Thị trưởng, Cảnh sát với 5000 nhân viên, Tỉnh đoàn Xây dựng nông thôn với trên dưới hai ngàn cán bộ, Ty An ninh Quân đội, Tiểu khu..thì đảng Đại Việt nắm giữ hết. Ngay cả đại tá Tỉnh Thị Tiểu khu trưởng như Lê văn Thân mà còn bị loại; ông Võ mạnh Đông, Dân biểu, em Đại tá Võ hữu Thu, ra làm Tỉnh đoàn trưởng XDNT cũng chịu không nỗi áp lực phải cuốn dù, thì Liên Thành dựa vào đâu để sinh tồn và thăng tiến ? Vào đảng là một quyền tự do của mọi công dân miền Nam, một thể chế tốt đẹp hơn miền Bắc, chứ đâu phải trộm cướp gì mà phải giấu giếm ? Do đó, việc giấu giếm về đảng của Liên Thành xem ra không tốt chút nào; đó là không nói đến những mưu đồ chính trị khác. Cứ kiểm điểm lại các hệ thống của đảng Dân chủ của ngài Tổng thống Thiệu thì chúng ta biết ngay rằng trong một đảng chính trị nó có nhiều hệ thống chìm nổi khác nhau, chứ không chỉ có một hệ thống duy nhất ở bề mặt. Quan trọng nhất vẫn là hệ thống chìm, và dĩ nhiên chúng ta không thể nào biết họ. Có lẽ Liên Thành thuộc dạng này, nên mạnh mồm nói ngang. Oh, Secret mission !
Nguyễn văn Thiệu, Trần thiện Khiêm là ai, những chỉnh lý, đảo chánh giả, những trò hoan hô đá đảo ông Thiệu là những hình thức gì của những phe đảng này, chúng ta sẽ lần lượt kiểm chứng sau.
Để tìm hiều thêm về chuyện Mậu thân, tôi thấy cần ghi lại những lời “báo cáo” của ông Nguyễn lý Tưởng, (Ủy viên trung ương đảng ĐVCMĐ, em chú bác ruột của ngài Tổng giám mục điạ phận Huế: Nguyễn kim Điền) về Mậu thân để cùng chiêm nghiệm.Trong các chương trước tôi đã trích dẫn rồi, nay không lặp lại. Tuy nhiên vì yêu cầu của đoạn này, tôi muốn nhắc lại vài điều. Trong những bài viết của ông Tưởng, tôi nhận ra vài điều thú vị, nhưng lại mang theo những nghi điểm không thể bỏ qua. Tôi đã ca ngợi tinh thần thật hiếm hoi của ông Dân biểu, nhưng có những điều tôi không thể hiểu được. Việc thăm viếng các nhân vật lớn của chế độ trước Tết của ông là một nghĩa cử đẹp ! Nhưng việc ông nói rằng đêm Ba mươi Tết ông ở ngoại ô thành phố Huế, mà sự thật cũng do ông nói lại chỉ ra rằng, ông đã về quê ở Quảng trị, là một nghi vấn lớn. Quảng trị không phải là ngoại ô của Huế, vậy tại sao ông nói điều này ? Việc thứ hai là, khi ngày Mồng Ba Tết, từ Quảng trị, ông Dân biểu dùng máy bay Mỹ để vào Sài gòn họp Quốc hội, thì lý do gì ông lại xuống Đà nẵng để thăm ông Trung tướng Hoàng xuân Lãm, Tư lệnh Quân khu, rồi đáp xuống Nha trang mới vào Sài gòn. Ông lại trực tiếp nói chuyện với Ty Cảnh sát, mà lúc đó Liên Thành là quyền uy tối thượng, vì theo Liên Thành thì ông Trưởng ty Đoàn công Lập đã là Cộng sản rồi, và cuộc chiến chỉ được điều khiển bới Thiếu tá Nguyễn văn Tố, Tham mưu trưởng Tiểu khu, và Liên Thành, Phó trưởng ty đặc biệt. Tỉnh Tiểu khu trưởng, Tiểu khu phó, Phó Tỉnh trưởng, Phó Thị trưởng, Tỉnh đoàn trưởng XDNT bị loại dưới mọi hình thức ! Ngày 09-2-68, ông Dân biểu lại trở ra Huế giữa lúc lửa đạn triền miên; và ở lại tại Tiểu đoàn 12 Pháo binh ở Phú bài và Ty Cảnh sát một đêm. Đây là hai cơ quan hoạt động chính của trận Mậu thân trong bảy ngày đầu !!!
Nếu như chỉ vì vai trò Dân biểu mà thôi, thì chắc chắn ông Dân biểu không đủ can đảm để làm chuyện này, phải thế không ? Và nếu như chỉ vì hai chữ Dân biều thì Liên Thành đã bắt nhốt và truy tố ông rồi. Ai không đồng ý điều này hãy xem lại sự đối xử của Liên Thành với các Dân biểu khác khi họ đến Trung tâm thẩm vấn của Ty Cảnh sát Thừa thiên trong tình trạng bình thường, ở gần cuối sách BĐMT. Nếu như ông Tưởng không phải là cấp chỉ huy Trung ương Đảng của Liên Thành, thì làm gì có chuyện tiếp ông Tưởng, và chịu sự ở lại một đêm trong tình hình hết sức nguy hiểm lúc đó. Ở lại để làm gì, và tại sao không là chỗ khác trong khi ông chỉ là một giáo viên chưa biết cầm súng, và lúc đó chỉ là Dân biểu ? Chúng ta vẫn không thể biết bằng cách nào ông Tưởng đến đó một cách an toàn như thế trong lúc cuộc chiến mỗi lúc một trở nên tàn khốc. Không lẽ ông được cả ba phía nâng ông lên hàng Tổng chỉ huy Liên hợp ? Chúng ta lại không thể hiều nỗi tại sao ông Nguyễn lý Tưởng lại viết rằng ông LÊ đình Thương, Phó thị trưởng Huế đã tự sát bằng lưụ đạn, trong lúc Liên Thành lại viết rằng ông TRẦN đình Thương bị giết ngay lúc đầu tại cổng nhà, và đến 12 ngày sau mới lấy được xác ? Họ cũng khác, sự chết cũng khác, mà hai người đều là đại nhân chứng Mậu Thân ! Một chuyện khác là, ông Tưởng nói rằng ông hướng dẫn các phái đoàn báo chí trong ngoài nước đến thăm những mồ chôn tập thể, nhưng thực tế, như nhà báo Clifford đã nói là không hề có một nhà báo nào được tận mắt chứng kiến. Vậy ông ấy nói chuyện này với ý gì ?
Trong cuốn băng ghi âm cuộc nói chuyện của Hoàng thân Liên Thành ở Đức, tôi nghe Hoàng thân nói rằng ông “đi nói sự thật”; nhưng tiếc thay tôi chẳng nghe ông nói về “sự thật Mậu thân”, mà chỉ đi buộc tội những nhà sư Phật giáo một cách vô duyên và trơ trẽn. Tôi nói ông ấy vô duyên, vì sau vụ biểu tình đòi Quốc hội Lập hiến năm 1966, thì Phật giáo hoàn toàn im lặng vì VNCH đã có Quốc hội và Tổng Thống; nghĩa là có Hiến pháp và những cơ chế dân chủ tương đối để điều khiển miền Nam chống lại CSBV. Những gì xảy ra trong giai đoạn này thì tôi sẽ trình bày trong tập 2. Tôi nói ông trơ trẽn vì ông đã lặp đi, lặp lại như cái máy để buộc Phật giáo phải gánh chịu một phần trách nhiệm trong vụ Thảm sát Mậu thân nói riêng, và sự mất mát miền Nam Việt nam nói chung ! Một cách rõ ràng là chính quyền miền Nam do Tổng thống Nguyễn văn Thiệu điều khiển, dưới sự điều phối đằng sau của Đại tướng Trần thiện Khiêm. “Người ta” đã chọn một đảng căm thù Cần Lao nhà Ngô để thay Cần lao, vì Cần lao không thỏa mãn những yêu cầu của họ. Do đó, chủ trương đảng sau tàn bạo và tinh vi hơn đảng trước. Dù vậy, cũng không thành công hơn đảng Cộng sản Hồ chí Minh để tiêu diệt Dân tộc Việt, cho nên cuối cùng “lệnh trời” đã buộc Nguyễn văn Thiệu ra lệnh bỏ Quân khu 2; rồi bỏ Quân khu 1, cho CS bao vây ngặt Thủ đô Sài gòn, rồi ra đi êm thấm để bàn giao cho Lê Duẫn thống trị toàn bộ đất nước Việt nam. Những hiện tượng từ 1975 đến nay như thế nào, lợi cho ai, Dân tộc chúng ta đang gánh chịu những gì và còn gì nữa… chúng ta sẽ bàn thêm sau.
Trong lúc dân cả hai miền Nam Bắc chúi đầu vào cuộc chiến một cách lý tưởng, thì bọn đầu cơ chính trị cả hai bên đều đổ lửa hận thù vào làm tăng cao mức độ tiêu diệt giống nòi mà không ai biết. Hồ chí Minh và đảng Cộng sản ở miền Bắc hô hào Giải phóng Dân tộc, giải phóng miền Nam ruột thịt để che đậy mưu đồ bán Dân tộc cho ngoại bang. Tại miền Nam cũng tương tự, Ngô đình Diệm được đặt để vai trò đối thủ với Hồ chí Minh để phát động cuộc chiến. Nhưng vì chịu một phần giáo dục của Dân tộc, nên Ngô đình Diệm đã phạm phải một sai lầm lớn khi nghĩ rằng có thể chấm dứt chiến tranh bằng cách bắt tay với miền Bắc. Ông không nghĩ là nhiệm vụ chính của ông được đặt để là “làm chiến tranh”, chứ không phải “đến để tạo Hoà bình”, do đó ông phải chết. Người ta cố tình không nói đến chuyện này, mà chỉ nói đến bàn tay nào “bóp cò”, đó là một mưu đồ chính trị tầm vóc Hoàn vũ, mà không ai để ý ! Trong cuốn sau, chúng ta sẽ phải xét xem tình trạng chiến tranh như thế nào trong từng thời kỳ một; đặc biệt dưới quyền thống lãnh của Tổng thống Nguyễn văn Thiệu thì đất nước và Dân tộc chúng ta được gì, mất gì; và hậu quả từ 30-4-1975 đến nay ra sao.
Trong một biến chuyển mới rất quan trọng hiện nay, điều mà “người ta” đã tiên liệu từ lâu, là dùng Liên Thành để làm chiếc búa cuối cùng đập đầu GHPGVNTN, một tổ chức căn bản của Phật giáo, hầu xoay chuyển tình thế, tạo thế đứng cho người của họ trong tương lai “đầy hy vọng” ! Chỉ tiếc rằng búa này không đủ cân lượng cần thiết, dù cho họ hô hào “ngàn cánh tay vươn lên” cũng không thể nào giết chết được GHPGVNTN. Cả ba mặt đang giáp công. Ngoài Cộng sản Việt nam dùng bàn tay sắt để bóp họng, những kẻ Phi Dân Tộc tố khổ “Phật giáo là Cộng sản”, thì “người anh hùng ngoại bang” lại đang giở trò ve vuốt nhằm buộc GHPGVNTN phải câm miệng, nếu muốn “phục hoạt”. Thế nhưng, Đại lão Hoà thượng Thích quảng Độ đã trả lời một cách nhẹ nhàng:”Chúng tôi không thể lấy sự tự do, phục hoạt của Giáo hội chúng tôi để đổi lấy Tự, do, Dân chủ, Nhân quyền của hơn 85 triệu dân Việt nam; do đó, chúng tôi sẽ tiếp tục kêu gọi nhà cầm quyền thực thi những điều cơ bản nhất để người dân chúng tôi được sống ấm no, hạnh phúc và thăng tiến như mọi dân tộc trên thế giới hiện nay. (lược thuật).
“Cái búa” đang đánh vào “sợi giây chùng”, “lưỡi dao” đang chém vào “nước” , liệu chúng ta thất bại hay thành công ? Tôi vẫn tin, Tổ tông Lạc Việt muôn đời sẽ phù hộ chúng ta, những người con dân hiền hoà, trung tín, khiêm tốn nhưng cương quyết trong công cuộc bảo vệ Tổ quốc, Dân tộc và Đồng bào. Đặc biệt là giữ vững nền văn hoá Rồng Tiên.
BQK-17-9-09
No comments:
Post a Comment