17 September 2009

Quan-Điểm Về Đảng-Phái Và Môi-Trường Tranh-Đấu





Đã gần 35 năm tranh-đấu, giờ đây không còn thời giờ để thảo-luận vu-vơ, không còn thời giờ để chú-tâm vào những công việc lý-thuyết xa-vời của một đảng-phái chánh-trị, không còn thời giờ để phê-phán kẻ hay người dở, đổ lỗi cho nhau, chen-lấn để tranh quyền lãnh-đạo và chỉ-trích nhau một cách bừa-bải, mà nhu-cầu hiện tại chính là làm sao và làm cách nào để lật đổ chế-độ cai-trị của bạo-quyền hiện-hữu để sớm quang-phục lại quê-hương.
Cuộc tranh-đấu nào cũng vậy, để có thể đạt được mục-tiêu, điều kiện tiên-quyết là phải có chánh-nghĩa và quyết-tâm, nhưng đối với người trong nước, vì vừa tranh-đấu vừa bảo-vệ sự sinh-tồn, nên về hình-thức không thể làm giống như việc làm của tập-thể Người Việt Quốc-Gia ở hải ngoại được. Điều nầy cần phải được nghiên-cứu và phân-tách tường-tận, kỹ-lưỡng từng công việc. Không nên thấy họ làm điều gì không đúng như ý mình thì lớn tiếng nặng lời.

Thanh-Thủy


I.- Nhận-Định:


Trong một quốc-gia, có thể có nhiều chánh-đảng hoạt-động, dù hoạt-động công-khai hay bí-mật, nhưng mỗi chánh-đảng đều chỉ có một số đảng-viên giới-hạn, và lý-thuyết, chánh-sách của mỗi đảng dù có hay và hấp-dẫn đến thế nào đi nữa cũng chỉ giới-hạn ở một số người nào đó mà thôi. Đó là những người mà mỗi chánh-đảng có thể huy-động được một cách tương-đối tích-cực cho nhu-cầu mà chánh-đảng đó đòi-hỏi. Vì vậy, những đội-ngũ nầy chỉ tiêu-biểu cho một thành-phần nào đó trong xã-hội chớ không thể là tiêu-biểu cho một quốc-gia.

Vì thế, thông thường một chánh-đảng hay một đoàn-thể áp-lực trong xã-hội không thể thực-hiện nổi việc lật-đổ một chánh-quyền đương-hữu để thay thế bằng một chánh-quyền khác, và càng khó có thể làm nổi nếu chánh-quyền đương-hữu là một chánh-quyền độc-tài toàn-trị như bạo-quyền Việt-cộng ngày nay.


II.- Những thí-dụ lịch-sử:


1.- Năm 1945, và năm 1954 để chuẫn-bị cướp chánh-quyền và chia đôi đất nước, Hồ-Chí-Minh cũng phải dùng thủ-đoạn kết-hợp các đảng-phái lại với nhau, nhờ đó ông ta mới khích-động được lòng yêu nước và sự đóng-góp của toàn dân qua phong-trào Việt-Minh để huy-động mọi giới đồng-bào hầu đáp-ứng cho nhu-cầu tranh-đấu thời đó.
Sau khi cướp được chánh-quyền, Hồ-Chí-Minh mới thật sự dùng đảng để cai-trị và áp-dụng đường-lối và chánh-sách của đảng Cộng-sản quốc-tế để tiêu-diệt tất cả mọi thành-phần quốc-gia, mọi chánh-đảng khác một cách triệt-để để được rãnh tay thi-hành chánh-sách riêng của họ.

2.- Năm 1963, Phong-trào Phật-Giáo đứng lên tranh-đấu chống lại chánh-phủ Đệ Nhứt Cộng-Hòa cũng vậy. Tuy Phật-Giáo có đông-đảo tín đồ khắp nước, nhưng một mình cũng không thể giật sập nổi một chánh-quyền đang cai-trị mà phải liên-kết với các đảng phái khác và với quân-đội mới đạt được thành-công.

3.- Cuộc chiến năm 1975 cũng không ra ngoài nguyên-tắc đó, Hồ-Chí-Minh cũng phải dùng chiêu-bài Mặt-Trận Dân-Tộc Giải-Phóng Miền Nam của Nguyễn-Hữu-Thọ mục-đích để lôi kéo những thành-phần không Cộng-sản tham-gia. Bởi vậy, trong suốt quá-trình 20 năm của mặt-trận nầy, trong chánh-sách tuyên-truyền, không bao giờ họ dám nói mặt-trận nầy là do đảng Cộng-sản lãnh-đạo.

Những điều nầy cho chúng ta thấy rằng, muốn lật đổ một chế-độ đang cai-trị, dù cho một đảng mạnh đang cai-trị nửa nước như đảng Cộng-sản miền Bắc và dù được các nước trong thế-giới Cộng-sản hết lòng yễm-trợ, họ vẫn khó có thể thành-công mà cần phải có sự tham-gia của nhiều thành-phần khác trong xã-hội thì mới có được một thế-lực đủ mạnh để đạt mục-tiêu mà họ theo đuổi.

Do đó, chúng ta có thể nói mà không sợ sai-lầm là sự thành-bại trong công-cuộc tranh-đấu hiện nay để lật đổ chế-độ độc-tài Cộng-sản, tất cả đều tùy-thuộc vào sức mạnh của toàn-dân. Khi nào toàn-dân đứng dậy thì bạo-quyền dù có tàn-ác đến đâu cũng đều phải sụp-đổ.

Người Cộng-sản rất am-tường điều nầy, cho nên trong việc cai-trị đất nước, họ dùng chánh-sách kiểm-soát gắt-gao đối với nhân-dân trong tất cả mọi sinh-hoạt hàng ngày, cấm lập hội, cấm tự-do báo-chí, kiểm-soát mọi sự đi lại, công-an phường khóm luôn luôn rình-mò, theo-dỏi từng người trong khu-vực, tung cán-bộ chìm nổi vào nằm vùng ở những nơi có thể tập-trung nhiều người như những cơ-sở các Tôn-Giáo, thành-lập những giáo-hội quốc-doanh để làm suy-yếu các giáo-hội chân-chánh và cô-lập những vị chân-tu, v.v… Sau cùng là bạo-quyền lúc nào cũng sẳn-sàng đàn-áp một cách thô-bạo, để khủng-bố không nương tay bất cứ một manh-nha nào mà chúng nghi-ngờ có thể tạo bất-an cho chánh-sách cai-trị của chúng, dù là phát-xuất từ tư-tưởng một cá nhân như Nguyền-Văn-Đài, như Lê-Thị Công-Nhân, v.v… hay một tập-hợp như vụ dân-oan khiếu-kiện, như những vụ tranh-đấu của các Tôn-Giáo, của đồng-bào Tây-Nguyên, v.v…


III.- Những Thực-tế đã qua:


Trong suốt bao nhiêu năm qua, chúng ta thấy mọi cuộc tranh-đấu trong nước đều rất lẻ-loi, không có đồng-minh hưởng-ứng, cho nên tất cả đều bị bạo-quyền đàn-áp tan-hoang một cách dễ-dàng. Trước đây, nhiều lần Phật-Giáo Hòa-Hảo bị đàn-áp thãm-khốc, giáo-hội nầy hoàn-toàn hứng chịu những cay-đắng một mình, không có đồng-minh nào hổ-trợ, đến khi những giáo-hội khác bị bạo-quyền đàn-áp cũng vậy, cũng một mình nhận hết mọi oan-khiên, chết ai nấy chịu. Vì tình-trạng Chết ai nấy chịu” và “Cháy nhà hàng xóm bình chân như vại” nầy cho nên mọi cuộc đấu-tranh đều bị bẻ gãy một cách thật đáng tiếc.

Những cuộc đấu-tranh gần đây của Giáo-Hội Phật-Giáo Việt-Nam Thống-Nhứt trong Nam, của Tòa Khâm-Sứ, Vụ Tam-Tòa ngoài Bắc, vụ Tin-Lành ngoài Trung là những điển-hình nhứt để nói lên mọi sự tranh-đấu đều rất lẽ-loi. Điều nầy nếu cứ như thế thì biết đến bao giờ công cuộc tranh-đấu giải-phóng đất nước mới được thành-công? Biết đến bao giờ đất nước Việt-Nam mới được quang-phục? Biết đến bao giờ nhân-dân Việt-Nam mới hưởng được cuộc sống ấm-no và hạnh-phúc?


IV.- Trách-nhiệm và sự thử-thách


Đã gần 35 năm tranh-đấu, giờ đây không còn thời giờ để thảo-luận vu-vơ, không còn thời giờ để chú-tâm vào những công việc lý-thuyết xa-vời của một đảng-phái chánh-trị, không còn thời giờ để phê-phán kẻ hay người dở, đổ lỗi cho nhau, chen-lấn để tranh quyền lãnh-đạo và chỉ-trích nhau một cách bừa-bải, mà nhu-cầu hiện tại chính là làm sao và làm cách nào để lật đổ chế-độ cai-trị của bạo-quyền hiện-hữu để sớm quang-phục lại quê-hương.

Các lý-thuyết của các đảng-phái như Dân-Tộc Sinh-Tồn, như Dân-Chủ Pháp-Trị, như Tam Dân Chủ-Nghĩa, v.v… Chủ-nghĩa nào cũng dài dòng rất khó hiểu và cũng không ai có điều-kiện để giải-thích đến quảng-đại quần-chúng, những việc nầy chỉ có ích-lợi để tranh-cử thời hậu Cộng-sản chớ thật sự chưa cần-thiết trong lúc nầy.

Bởi vậy, nhu-cầu của công-cuộc tranh-đấu hiện nay là vận-động một sự kết-hợp thật sự cả trong lẫn ngoài nước. Bên ngoài có thể sự kết-hợp sẽ lõng-lẽo, nhưng trong nước sự kết hợp cần phải chặt-chẻ hơn. Sự kết-hợp nầy là điều-kiện cần-thiết để có thể vận-động quần-chúng tranh-đấu, chính là nhiệm-vụ của những người cán-bộ của những đảng-phái, của những tổ-chức chống Cộng còn sinh-hoạt trong lòng dân trong nước. Thành hay bại của việc làm nầy đều tùy thuộc vào sự dấn-thân của họ.

Ngày xưa, Hai Bà Trưng khởi-nghĩa thành-công không do chủ-nghĩa nào hết mà chỉ nhờ vào quần-chúng. Đinh-Bộ-Lĩnh dẹp được loạn 12 sứ-quân cũng nhờ vào quần-chúng. Lê-Lợi thành-công chống quân Minh cũng nhờ vào quần-chúng. Nhà Tây-Sơn dấy nghiệp được cũng nhờ vào sức-mạnh của quần-chúng.

Chính vì thế, Việt-cộng rất sợ quần-chúng nổi dậy, cho nên trong nước thì chúng thẳng tay đàn-áp, ngoài nước thì chúng tung ra hết mặt-trận hỏa mù nầy đến mặt-trận hỏa-mù khác, mục-đích làm cho hậu-phương hải-ngoại phải bận-rộn đối-phó lung-tung, không còn thời-giờ và tiềm-lực để đặt hết trọng-tâm vào sự yễm-trợ cho mặt-trận chánh-yếu trong nước.

Để vận-động cho công-tác vận-động lịch-sử nầy, các đảng-phái chân-chánh có thật tâm với đất nước không có việc làm quan-trọng nào khác hơn là dồn mọi nổ-lực để phát-triễn hàng-ngũ cán-bộ trong nước, trải rộng, xâm-nhập để nghiên-cứu và khai-thác mọi tình-huống.

1.- Tìm hiểu những cá-nhân và những phong-trào tranh-đấu trong nước để phân-biệt giả-chân, tránh sự gài bẫy của bạo-quyền khi có sự móc-nối và hợp-tác.

2.- Khi đã tạo được những sự liên-lạc, làm việc được với những tổ-chức quần-chúng và những tổ-chức tôn-giáo là chúng ta đã ở vào tư-thế trung-gian, sẳn-sàng để nhập cuộc.

Hai công-tác nầy rất quan-trọng, chỉ có những cán-bộ chuyên-môn ở trong nước mới có thể làm được với nhiều hữu-hiệu hơn.

3.- Bất-chợt xãy ra một biến-động ở đâu, chẳng hạn như vụ Toà Khâm-Sứ, vụ Tam Tòa, vụ Giáo-Hội Phật-Giáo Việt-Nam Thống-Nhứt, vụ Tin-Lành ở Tây-Nguyên, vụ Dân Oan Khiếu-Kiện, vụ Phật-Giáo Hòa-Hảo, Cao-Đài, vụ Bauxit chẳng hạn, thì lập-tức những cán-bộ nầy sẽ thông-tin đến tất cả những nơi khác để vận- động cùng nhau tranh-đấu một lượt trên khắp nước.

Nhìn chung, tất cả những cuộc tranh-đấu gần đây của những tổ-chức nói trên đều có cùng chung một mục-đích là đòi lại phần đất đai, nhà cửa, ruộng vườn và tài-sản đã bị bạo-quyền áp-bức và cưỡng-đoạt, cho nên sự kết-hợp tranh-đấu có phần dễ thực-hiện hơn. Bên cạnh đó còn có sự chống-đối của nhân-dân về vấn-đề bạo-quyền bán nước, dâng biển, dâng các hải-đảo Hoàng-Sa và Trường-Sa cho Trung-Cộng cũng như vụ Bauxit ở Tây-Nguyên.

Cho nên, lợi thế của công cuộc tranh-đấu chung không lúc nào bằng lúc nầy, vấn-đề cần nói là các tổ-chức, các đảng-phái có cơ-sở trong nước, từ bấy lâu nay đã làm được những gì? Và đã sẳn-sàng chưa?


V.- Chân-tướng của người cầm súng


Quân-đội Việt-cộng đã được đảng Cộng-sản mua-chuộc bằng cách cho tự-do kinh-doanh, cho nên các cấp chỉ-huy lớn thường được hưởng rất nhiều quyền-lợi qua các cơ-sở quốc-doanh mà họ quản-lý nên buộc họ phải trung-thành với đảng, chỉ lo bảo-vệ đảng chớ không lo bảo-vệ tổ-quốc. Đó là một loại quân-đội ương-hèn nhứt trong lịch-sử của dân-tộc.

Không cần nói đâu xa, để có thể chứng-minh Quân-đội Việt-cộng là một loại quân-đội ương-hèn nhứt trong lịch-sử, người ta có thể so-sánh tinh-thần của những người cầm súng giữa hai miền Nam Bắc ra sao một cách rõ-ràng với những thực-tế hiễn-nhiên mà không cần phải lý-luận dong-dài:

1.- Nhiều Tướng-lãnh và binh-sĩ Việt-Nam Cộng-Hòa đã chiến-đấu để bảo-vệ đất nước cho đến viên đạn sau cùng và tự-sát ngày 30 tháng 4 năm 1975, để được chết theo vận nước.

Quân-đội Việt-cộng chỉ khoanh tay nhìn khi bọn cầm quyền dâng đất, dâng biển cho ngoại bang và hèn-nhát không có một phản-ứng gì trước thãm-cảnh ngư-dân của mình bị hải-quân Trung-cộng bắn giết bừa-bải trên những vùng biển của đất nước mình.

2.- Hải-quân Việt-Nam Cộng-Hòa chống-trả quyết-liệt và chịu chết theo tàu để bảo-vệ hải-đảo Hoàng-Sa năm 1974 khi Trung-cộng đến xăm-lăng.

Hải-quân Việt-cộng không dám lên tiếng khi Trung-cộng ngang-nhiên xăm-lăng toàn-bộ cả Hoàng-Sa lẫn Trường-Sa.

Tuy nhiên, chưa chắc gì đảng Cộng-sản có thể dập-tắt được mọi nổi bất-bình trong lòng những người lính của họ, nhứt là những thành-phần chỉ-huy cấp thấp hơn thường ít được đãi-ngộ xứng-đáng cùng với hàng-ngũ bộ-đội vốn chịu nhiều thiệt-thòi và bạc-đãi. Điều nầy cũng cần được những đoàn-thể và những cán-bộ có trách-nhiệm lưu-tâm.


VI.- Kết-luận


Cuộc tranh-đấu nào cũng vậy, để có thể đạt được mục-tiêu, điều kiện tiên-quyết là phải có chánh-nghĩa và quyết-tâm, nhưng đối với người trong nước, vì vừa tranh-đấu vừa bảo-vệ sự sinh-tồn, nên về hình-thức không thể làm giống như việc làm của tập-thể Người Việt Quốc-Gia ở hải ngoại được. Điều nầy cần phải được nghiên-cứu và phân-tách tường-tận, kỹ-lưỡng từng công việc. Không nên thấy họ làm điều gì không đúng như ý mình thì lớn tiếng nặng lời. Thiết nghĩ làm như vậy chẳng những vô-ích mà nhiều khi còn gây tai-hại cho công việc tranh-đấu chung, dễ-dàng vướng vào bẫy-rập của kẻ thù, vô-tình trở thành những tội-đồ của dân-tộc.

Những nhà tranh-đấu trong nước lúc nào cũng trực-diện với chết-chóc, với tù-tội nên rất gian-khổ và thiếu-thốn đủ mọi bề. Sự dấn-thân của họ là cả một sự hy-sinh to lớn, không ai trong chúng ta xứng-đáng bằng họ.

Tập-thể Người Việt Quốc-Gia ở hải ngoại là một Hậu-Phương an-toàn, có nhiệm-vụ yễm-trợ về trong nước, cho nên cần phải luôn giữ vững thế mạnh và với đội-ngũ của mình trong nước, tin-tưởng rằng, từ nay chúng ta lúc nào cũng sẳn-sàng để đáp-ứng kịp thời khi tình-thế đòi hỏi.


Thanh-Thủy


No comments:

Post a Comment



Thật vậy, dân tộc Việt Nam hãy can đảm đứng lên để lật qua những trang sử cộng sản đẫm máu và đau thương. Đã quá trễ rồi. Ngày nào còn cộng sản, thì còn chết chóc, tù đày, tự do, nhân quyền còn bị chà đạp.
Nhà cầm quyền cộng sản, hơn lúc nào hết, luôn buộc người dân lo nghĩ đến chuyện miếng ăn, cái mặc. Cái bụng lúc nào cũng phải cảm thấy còn đoi đói, chưa no. Và người dân thì thiếu thốn nhu yếu phẩm, lo chạy gạo từng bữa. Ðủ hôm nay thì thiếu ngày mai, hay được nồi cơm sáng, thì lại chưa có nồi cơm chiều. Cuộc đời cứ quần quật lo đói rách như thế, thì xin hỏi, còn chi thì giờ mà nhân dân nghĩ đến tranh đấu, hoặc đòi hỏi tự do dân chủ nhân quyền?
Cụ Tây Hồ Phan Chu Trinh từng dạy: “Xét lịch sử xưa, dân nào khôn ngoan biết lo tự cường tự lập, mua lấy sự ích lợi chung của mình thì càng ngày càng bước tới con đường vui vẻ. Còn dân thì ngu dại, cứ ngồi yên mà nhờ trời, mà mong đợi trông cậy ở vua ở quan, giao phó tất cả quyền lợi của mình vào trong tay một người, hay một chính phủ muốn làm sao thì làm, mà mình không hành động, không bàn luận, không kiểm xét, thì dân ấy phải khốn khổ mọi đường. Anh chị em đồng bào ta đã hiểu thấu các lẽ, thì phải mau mau góp sức lo toan việc nước mới mong có ngày cất đầu lên nổi”.
"The religion of the future will be a cosmic religion. The religion which is based on experience, which refuses dogmatism. If there's any religion that would cope with modern scientific needs it will be Buddhism." Albert Einstein

Tôn giáo trong tương lai sẽ là tôn giáo của vũ trụ. Tôn giáo này dựa trên kinh nghiệm và không chấp nhận chủ nghĩa giáo điều. Nếu có một tôn giáo nào tương thích với khoa học hiện đại, đó chính là Phật Giáo.




Bạn Ơi Hãy Cùng Nhau Đấu Tranh Cho Cuộc Sống Của Mình & Tương Lai Của Con Cháu Mình !!!



Nhân Dân Cần Nhận Diện Bộ Mặt Thật Của Giới Cầm Quyền. Phải Hành Động Cụ Thể Đối Với Bọn Chúng !!!



Chỉ Mặt, Nhận Diện Bọn Cán Bộ Óc Đất, Lũ Công An Lưu Manh, Đám Quan Chức Tham Nhũng, Tay Sai !!!

Công Nhân Bị Đánh Đập Tàn Nhẫn, Dã Man !!!


Followers