Đã ba mươi mấy năm trời Xa quê, sống kiếp dân hời, thương quê Thương quê, lòng nặng lời thề Ngày mai ta sẽ trở về quê ta Ngày về, vang tiếng quân ca Cờ bay rực rỡ sơn hà, vàng tươi....
Xa quê, nhớ tuổi lên mười Tắm mưa, đá dế, tập bơi, thả diều Nhớ bao kỷ niệm dấu yêu Của thời thơ trẻ, những chiều dậy hương Nhớ chiều rộn rã tan trường Nhìn theo màu áo cuối đường, mắt tê ! Nhớ giàn bông giấy đêm hè Ngồi cùng bạn, đón trăng về, hát vang...
Lớn thêm, yêu xóm, yêu làng Yêu Nam Quan tới bạt ngàn Cà Mau
Nhưng rồi một tháng Tư đau Tháng Tư, đất nước u sầu tang thương Bao người trốn khỏi quê hương Tìm miền đất sống, tìm đường tự do Tháng Tư, mất tuổi học trò Mất luôn cả những giấc mơ vào đời Quê người, nhớ quá quê tôi Dưới giàn bông giấy ai ngồi chờ trăng ? Ai người nghe chuyện cung Hằng Con trâu, bó lúa rồi căng mắt tìm Tìm hoài không thấy, vẫn tin Cây đa, chú cuội nổi chìm trong mơ !
Quê tôi xa quá, bây giờ Tôi và quê ở hai bờ đại dương Tôi mơ một sáng tinh sương Có đàn chim Việt trên đường về quê Về quê, thực hiện lời thề Dựng cờ phục quốc, bốn bề vàng bay...
Ngô Minh Hằng
|
|
No comments:
Post a Comment