Mỗi tháng Tư về, tôi lại làm thơ Thả bay khắp trời liên mạng Những bài thơ nói về tội đảng Nói thẳng, nói ngay và nói rất chân tình Tôi nói rằng quê đang thét tiếng bất bình Và nói đảng đã trong giờ tận tuyệt Ngàn núi lửa đang vươn mình rung chuyển Đợi giờ thiêng, đồng loạt, nổ bùng ra .. Trận địa chấn này cho chính đảng gây ra Cứ gian a’c là tự đào lấy huyệt Màn sắp hạ rồi, tuồng vào đoạn kết Bởi tàn hung thì sẽ gặp hung tàn ! Và nói rằng Dân tộc Việt Nam Những Hưng Đạo sẽ chung tay làm tròn lời thề sông Hoá Để giang sơn có một mặt trời sáng toả Xóa đi bóng tối điêu tàn Bóng tối kinh hoàng của những trại giam Của xích xiềng, của mồchôn tập thể Của tám chục triệu dân lành nghẹn ngào mắt lệ Cho Việt Nam vàng một màu cờ Mỗi tháng Tư về tôi lại làm thơ Bằng nỗi xót xa từ trong tiếng thở Cho những mẹ những cha, Những anh chị em và những chồng, những vợ Những sinh viên học sinh Những trẻ mồ côi, bụi đời, đầu đường góc chợ Rằng tôi thương hết mọi người Nhưng, ngủ giấc đã dài, tỉnh dậy đi thôi ! Tỉnh để dựng công bình cho dân nước Đừng mãi cúi đầu, cầu an, khiếp nhược Hãy ngẩng lên và đứng thẳng làm người Làm rạng giống nòi khắp chốn, khắp nơi Nhận trách nhiệm khi nước nhà hưng phế Hãy tỉnh dậy, chạm tay vào thực tế Đừng mãi ngồi than khóc để ngày qua Già nhắc cháu con nối nghiệp ông cha Trẻ can đảm bước vào giờ lịch sử Khơi đuốc lửa hồng, can trường lên chứ Hỡi Triệu, Trưng, Nguyễn Huệ, hỡi Ngô Quyền ! Cọc nhọn, tre ngà, ngựa sắt, nhung yên Còn cả đấy, hãy mau mà thừa kế Dù gió lớn, vững tay chèo, ta nhé ... Mây tan đi, nhất định phải quang trời ! Ta sẽ đưa thuyền đến bến, đến nơi Ý dân muốn thì lòng trời phải tựa Đều bước nhé, hỡi muôn ngàn đuốc lửa Nếu không đi, ai có đến bao giờ .... Cứ tháng Tư về tôi lại làm thơ Gởi các đảng viên, những người lãnh đạo Con đường đó, đảng các ông xây bằng gian manh, lừa đảo Nên những oan hồn đang đợi ở đầu kia Nếu ông hỏi Họ đợi chờ chi ? Thưa, họ đợi một công bằng vay trả Đừng tưởng bạo tàn rồi không sao cả Sẽ bình yên hưởng thụ sang giàu Không ! Ông đảng viên ơi !! Không đúng thế đâu ... Trồng cây nào ông ăn trái nấy Và vay làm sao thì ông phải trả về làm vậy Chính con cháu ông sẽ đến đòi ông đấy Hoặc cháu con ông trả nợ cho người Ông phải tin Vì đó là luật công bằng muôn thuở ông ơi Và của vòng huyền vi nhân quả Hơn nửa thế kỷ dài Dưới tay các ông bao triệu người gục ngã Máu xương, sông núi hoang tàn Dân chúng ba miền đói khổ lầm than Trong khi các ông thừa tiền du hí Bản Giốc, Nam Quan, Trường - Hoàng Sa cũng bị Các ông cắt bán cho Tàu Tội các ông nhiều, kể chẳng hết đâu Hãy đợi ngày đền trả Nhưng ngay bây giờ Phải dừng lại những mị lừa gian trá Đừng gây thêm tội ác tầy trời Mau ăn năn và sám hối đi thôi Rồi quay về với quê hương, dân tộc Hãy tạ tội với những linh hồn oan khốc Với người tù và ba cõi Bắc - Nam - Trung Với quê hương Hãy mau quì trước cửa đền Hùng Thắp một tuần nhang xin ơn đại xá Bởi tội ác đã đến giờ phải trả Mau lên kẻo chẳng kịp nào Nếu chờ đến lúc vùng lên của tám chục triệu đồng bào Thì e rằng qúa trễ ... Hỡi quân đội, công an, các đảng viên tuổi trẻ Cứu muôn dân, mau đập vỡ giáo điều ! Phá nát xích xiềng, xây dựng nhé, tin yêu Đem lại cho đời: Tự Do, Công Bình, Nhân Bản ! Không thể nữa, cúi đầu vâng lệnh đảng Hãy hiên ngang mà để tiếng thơm đời Người ta sống để làm người Sống làm sâu bọ, hỏi thời sống chi ? Đứng lên, ngạo nghễ mà đi Đừng hèn hạ sống, sống quì, sống khom !
Ngô Minh Hằng
(Gởi đảng viên các cấp của nhà nước CSVN. Riêng tặng đồng bào Việt Nam quốc nội và hải ngoại)
|
No comments:
Post a Comment