28 March 2009

GIỖ QUỐC TỔ HÙNG VƯƠNG

Tiên trách kỷ, hậu trách nhân. Trước sau một phần lỗi lớn cũng bởi tại chúng ta gây nên. Cho đến giờ phút nầy, vẫn chưa thấy người Việt hải ngoại cụ thể đóng góp được gì khả dĩ cùng nhân dân trong nước sớm hóa giải được quyền lực cộng sản để tái thiết quốc gia. Nguyên nhân và lý do chính, là chúng ta chỉ thích đóng kịch, làm giả nhiều hơn thiệt. Ngoài ra còn cái nạn phân hóa trầm trọng. Có thể nói chính đây là căn bệnh trầm kha của người Việt quốc gia, và chính nó là nguyên nhân làm cho miền Nam bị sụp đổ

Từ ngàn xưa trên giải giang sơn gấm vóc Việt Nam, mỗi năm cứ đến độ xuân về, khi trăm hoa khoe sắc và chim muông ca hót thì tất cả con dân đất Việt khắp nơi, từ thành thị đến thôn quê, ai nấy đều quây quần với nhau tại những nơi trang nghiêm như đình chùa và nhà làng để làm lễ Giỗ Tổ. Quốc lịch gọi là lễ Hùng Vương. Lễ được ấn định vào ngày mồng l0 tháng 3 âm lịch. Đây là nghi lễ truyền thống để nhắc nhở con cháu nhớ đến cội nguồn dân tộc, tưởng nhớ đến công ơn các vị vua Hùng thuộc họ Hồng Bàng dựng nước. Chính nhờ các Ngài mà ngày nay con cháu mới có được một mảnh đất dung thân.

Xin nhắc lại, hai vị Khởi Tổ của dân tộcViệt đã sống vào thời khuyết sử nên các nhà sử học chỉ ghi chép lại đôi dòng về các vị Thủy tổ, trong đó có Lạc Long Quân lấy bà Âu Cơ sinh ra một bọc một trăm trứng và nở thành một trăm con; ngoài ra không nói rõ chi tiết sinh hoạt của các vị như thế nào. Với đà phát triển, lòng kính mến và biết ơn sâu xa đối với hai vị Khởi Tổ nên từ mấy ngàn năm trước, Tổ Tiên ta đã tôn hai Ngài thành Biểu Tượng Linh Thiêng là Tiên và Rồng. Dân Việt âu yếm gọi hai Ngài là Mẹ Tiên, Cha Rồng. Cho tới nay hồn thiêng của hai Ngài vẫn linh hiển và với sứ mệnh sinh sản cả một dân tộc đông đúc siêu vượt, hai Ngài là Tổ trên hết các Tổ của Tộc Việt.

Cùng với hai vị Khởi Tổ, nguồn gốc tộc Việt cũng được truyền thống văn hóa thăng hoa kết tinh thành chuyện Tiên Rồng và đã được truyền miệng một cách phổ quát cho toàn thể dân chúng suốt mấy ngàn năm qua: giống dân Việt khởi nguồn từ một ông Rồng nói với bà Tiên:”Ta là giống Rồng, nàng là giống Tiên, nàng đem 50 con lên núi, ta đem 50 con xuống biển khi cần thì gọi nhau về.”-Từ đó dòng giống Việt mỗi ngày một phát triển, và theo đặc tính địa phương, chia thành nhiều nhánh.

Theo biễu tượng Bọc Trăm Con, các nhánh của Tộc Việt thường được gọi chung là Bách Việt. Một trong các nhánh đó là Lạc Việt. Với thời gian, một phần các nhánh Lạc Việt ở cực Nam thành lập quốc gia, nay là Việt Nam.
Theo quan niệm chung của dân tộc Việt, nước Việt Nam được thành lập do nhiều vị Quốc Tổ. Quốc Tổ không phải chỉ là vua đầu tiên, mà gồm có mười tám vị gọi là vua Hùng. Như vậy, quan niệm lập quốc của dân Việt nhấn mạnh đến sự thành hình của một dân tộc, một nền văn hóa hơn là thành lập một quốc gia theo nghĩa chính trị hiện nay.

Theo truyền thống cao quý nói trên nên không những trong nước, mà tại hải ngoại, giữa nơi đất khách quê người, bất cứ ở đâu, hàng năm chúng ta đều tổ chức lễ Giỗ Quốc Tổ để nhắc nhở và hướng dẫn con cháu luôn hướng về cội nguồn dân tộc.

Trước bàn thờ Tổ Quốc có linh vị của Quốc Tổ, trong không khí trang nghiêm cùng khói hương nghi ngút do con cháu thắp lên để tưởng nhớ đến các Ngài. Có thể nói đây là cơ hội thuận tiện và quý báu cho chúng ta dành đôi phút suy tư để nghĩ đến Quốc Gia Dân Tộc; tự xét lại trong cuộc đời mình đã làm, hay đóng góp được thêm gì cho gia tài quý giá của tiền nhân để lại. Bằng biết bao công lao khó nhọc, các Ngài đã kiến quốc, cứu quốc, mở mang bờ cỏi để lại cho con cháu hậu thế một giải giang sơn gấm vóc cùng với một nền đạo lý và văn hóa vững vàng mang tính chất của giòng giống Lạc Việt; chính nhờ vậy mà l0 thế kỷ dưới ách nô lệ của kẻ thù phương Bắc và gần non một thế kỷ bị thực dân Tây phương đàn áp, nhưng ngoại bang không thể làm sao đồng hóa nổi và cũng không thể phá hủy được truyền thống quý báu của giòng giống Lạc Việt.
Hãy tự hỏi, tất cả chúng ta đã làm được những gì để đóng góp thêm cho di sản thiêng liêng của tổ tiên để lại? Hay chúng ta chẳng những không bồi đắp mà còn nở lòng phá hoại?

Xét lại những trang sử cận đại, trong hơn nửa thế kỷ qua, trên mảnh đất Việt thân yêu mà các vị Quốc Tổ từng tốn bao công sức xây dựng đã trở thành bãi chiến trường loang máu do chính con cháu gây ra. Hãy đọc lại một vài câu thơ được lưu truyền trong dân gian mô tả nổi thống khổ của người dân bị đọa đầy bởi các thế lực đối kháng, kẹp giữa hai lằn đạn:


Chốn thành thị An ninh Bảo vệ
Miền thôn quê Tự vệ Công an
Bốn bề Vệ Bảo Ninh An
Dân càng chết kẹt, chết oan, chết phiền.


Hoặc:

Nhiều gia quyến hai bên mắc nghẹt
Kẻ bên nầy người kẹt bên kia
Anh em cha chú phân ly
Chồng xa vợ mọn mẹ lìa con thơ.

Miệng lưởi của người cộng sản thường rêu rao “Tình ruột thịt nghĩa đồng bào”nhưng khi có được lợi thế nhờ mưu mô xảo quyệt, nhờ được sự hổ trợ của Cộng Sản Quốc Tế thì bọn chúng lại đưa dân tộc vào cảnh hủy diệt tương tàn và bọn chúng đã thẳng tay đàn áp đồng bào bằng những thủ đoạn độc ác nhứt trong lịch sử dân tộc cũng như lịch sử nhân loại.

Bạo quyền Hà Nội sẽ nói thế nào trước vong linh của Quốc Tổ về những thủ đoạn đê hèn mà chúng đã dùng để thủ tiêu và tận diệt những tinh hoa của đất nước; những người đã từng đồng lao cộng khổ với chúng trong cuộc đấu tranh dành lại độc lập cho quê hương từ tay thực dân Pháp? Thử hỏi, biết đến mấy thế hệ nữa Việt Nam mới có được những nhân tài đầy lòng ái quốc, biết dùng mối đạo để phục vụ quốc gia như Đức Thầy Huỳnh Phú Sổ; một lãnh tụ Lê Ninh (tự Lê Khang ) của Việt Nam Quốc Dân Đảng tài ba thao lược, nhiều kinh nghiệm chiến đấu và tài tổ chức, kế thừa truyền thống của người anh hùng dân tộc Nguyễn Thái Học; hoặc như lãnh tụ Lý Đông A ( tức Nguyễn Hữu Thanh) của Đại Việt Duy Dân, tuổi trẻ tài cao, uyên thâm bác học. Với tư chất thông minh thiên phú, ông ta đã lý giải sự việc một cách rất nhanh chóng chỉ một khoản khắc ngắn, trong khi mà các nhà khoa bảng thời danh khác phải mất hàng tháng mới làm nồi. Sau cùng là sự kiện của ông Trương Tửû Anh, Đảng Trưởng Đại Việt Quốc Dân Đảng, từ 22 tuồi, ông đã nghiên cứu tạo lập chủ thuyết Dân Tộc Sinh Tồn thích hợp cho dân Việt và đã trở thành sấm ngữ khi thực tế chứng minh cho lời tiên đoán về sự sụp đổ của chủ nghĩa Duy Vật Biện Chứng Pháp của Cộng Sản Quốc Tế. Chính chủ thuyết của ông là kim chỉ nam của Đại Việt Quốc Dân Đảng trong sự nghiệp đấu tranh dành độc lập cho quốc gia. Khi mới được 25 tuổi, nhà lãnh tụ tài ba nầy đã được hai đảng cách mạng tiền phong là Việt Nam Quốc Dân Đảng và Đại Việt Quốc Dân Đảng bầu làm chủ tịch của Mặt Trận Quốc Dân Đảng để chống lại Mặt Trận Việt Minh Cộng Sản.

Tất cả những thiên tài ái quốc và lổi lạc nói trên đã bị bọn Cộng Sản Việt Nam ám hại chỉ vì quyền lợi của Cộng Sản quốc tế.

Sau khi nhờ được yểm trợ tối đa của cộng sản quốc tế chiếm được nửa nước, bọn CSVN đã tiến sâu vào con đường tội ác. Với chủ trương cải cách ruộng đất, bọn chúng đã làm đảo lộn luân thường đạo lý, và truyền thống của dân tộc Việt; chúng bày ra cảnh đấu tố, dậy con tố cha, vợ tố chồng, chỉ đạo giai cấp đấu tranh, chia để trị và dể bề bóc lột. Tới khi lợi dụng được thời cơ đánh chiếm được miền Nam, người cộng sản lại tiến hành hủy diệt văn hóa và trí thức bằng chính sách cải tạo, tịch thu sách vở, biến những người làm văn hóa trở thành những lợi khí nô dịch.. Do đó, chỉ mới hơn vài thập niên đàn áp, cộng sản đã làm thoái hoá cả một thế hệ con dân của Mẹ Việt Nam.

Hiện những người cộng sản đang tiếp tục phá hoại sự nghiệp của Tiền Nhân bằng cách bán đất nhường biển cho kẻ thù phương Bắc; khốn nạn hơn, buôn bán đàn bà và trẻ em cho ngoại nhân để làm nô lệ tình dục. Bọn người man rợ cộng sản sau khi bị đồng bào trong nước và hãi ngoại đồng loạt lên án về tội ác bán nước buôn dân, bèn tìm cách đánh lận con đen bằng cách nâng ngày Giỗ Quốc Tổ lên hàng “quốc lễ”, ngụ ý là bọn họ vẫn tôn thờ Quốc Tổ. Qủa thật đây là một lối phỉnh gạt trắng trợn. Lý do, CSVN làm gì có tổ quốc. Với họ, tổ quốc đồng nghĩa với xã hội chủ nghĩa. Vì “yêu Tổ Quốc là yêu Xả Hội Chủ Nghĩa”Tổ quốc của Cộâng Sản Việt Nam là Liên Xô. Và tổ tiên của bọn họ là Mác, Lê Nin và Mao. Nay Liên xô đã không còn thì CSVN quay sang sùng bái Trung Cộng và những tay đầu sỏ tại Trung-Nam-Hải.

Người cộng sản thì phá hoại như thế thế còn người Việt Quốc gia đã đóng góp gì cho đất nước? Cộng đồng người Việt hải ngoại trên ba triệu người, kẻ trước người sau bỏ nước ra đi sau ngày 30 tháng 4 đã cống hiến được gì cho quê hương ?

Hãy trung thực, và can đảm kiểm điểm lại, chúng ta chỉ thấy được một ít kết quả quá ư là khiêm nhượng. Có nhiều người cho rằng 30-4 là ngày Quốc Hận để ghi nhớ biến cố tang thương khiến người dân Việt miền Nam phải từ bỏ quê cha đất tổ ra đi lánh nạn cộng sản. Những cũng từ sự bất hạnh nầy, đã có biết bao kẻ may mắn được công thành danh toại ở xứ người. Đã có biết bao thanh niênViệt đã may mắn học được cái hay và những kỷ thuật tân tiến của ngoại quốc, đổ đạt hiển hách, thành công vược bực trên hai phương diện kiến thức cũng như tài chánh. Họ thích được đánh bóng là người vẻ vang dân Việt . Nhưng trong đó chẳng ai nghe nói đến những gì họ đóng góp cho quê hương về các thành quả mà họ đã gặt hái được.

Tiên trách kỷ, hậu trách nhân. Trước sau một phần lỗi lớn cũng bởi tại chúng ta gây nên. Cho đến giờ phút nầy, vẫn chưa thấy người Việt hải ngoại cụ thể đóng góp được gì khả dĩ cùng nhân dân trong nước sớm hóa giải được quyền lực cộng sản để tái thiết quốc gia. Nguyên nhân và lý do chính, là chúng ta chỉ thích đóng kịch, làm giả nhiều hơn thiệt. Ngoài ra còn cái nạn phân hóa trầm trọng. Có thể nói chính đây là căn bệnh trầm kha của người Việt quốc gia, và chính nó là nguyên nhân làm cho miền Nam bị sụp đổ và chính đó là một trở ngại lớn trong việc phục hưng đất nước.

Phải hãnh diện mà nói là trong lịch sử ngôn ngữ của văn minh nhân loại, chỉ có dân Việt Nam mới tự hào dùng chữ Đồng Bào để gọi nhau,(vì chung một bào thai của mẹ Việt) tượng trưng cho tinh thần Đoàn Kết. Quốc Tổ vì sự nghiệp mở mang bờ cõi mới phải chia nhau, người lên núi kẻ xuống biển, ra đi khắp bốn phương tám hướng nhưng Ngài quyết định để người Trưởng Nam ở lại làm vua, tiếp tục nắm giữ giếng mối quốc gia tượng trưng cho việc thống nhất đất nước. Quốc Tổ vì sự nghiệp quốc gia đã hành động như thế, trong khi đó con cháu của Ngài thì làm trái ngược lại.

Trong nước thì bọn CSVN càng ngày càng gian ác, nhất quyết trị dân bằng bạo lực; hàng ngũ đối kháng đã thấy được họa diệt vong những chưa có khả năng kết tụ được. Kẻ ra đi, khi đã may mắn đến bờ tự do thì chia năm xẻ bảy, phân hóa trầm trọng chỉ vì không san bằng được dị biệt. Thật ra dị biệt đâu có gì là sai quấy, trong sinh hoạt, sai quấy là thái độ tương quan của dị biệt. Thay vì phải coi dị biệt như là những yếu tố làm thêm phong phú cho văn hóa, thêm vị tươi và sống động cho cuộc sống mà không gây trở ngại cho sự thuần nhất quốc gia. Oái ăm thay, ở đây đồng bào chúng ta lại xem dị biệt như là bức tường kiên cố ngăn chận cá nhân nầy với cá nhân khác, tập thể nầy với tập thể khác để đến nổi đưa đến tình trạng rả rời và tan nát. Cũng vì nguyên nhân nói trên mà từ trước đến nay, hải ngoại chưa bao giờ kết tụ nổi thành một khối khả dĩ tạo thành được một cái lực đáng kể và cần thiết trong việc tranh đấu cho mục tiêu chung. Tất cả mọi người ai cũng biết đến điều đó, từ trước đến nay đã có biết bao cố gắng và biết bao nhiêu lần tìm cách tập họp nhưng cũng đã bấy nhiêu tan vở, và mỉa mai thay, những nơi tập họp lại chính là những chốn mà hiện tượng phân hóa dể dàng xuất hiện nhất. Và, ai cũng kêu gọi đoàn kết, nhưng là đoàn kết sau lưng họ chứ không phải để có sức mạnh.

Tại sao, vì nguyên nhân nào? Xin thưa là tại cái tôi trong chúng ta quá lớn, đó là chưa kể những yếu tố khác làm trì trệ, như đầu óc kiêu căng đố kỵ, lòng vị kỷ và tệ hơn nữa là tinh thần ganh tỵ với những ai tỏ ra có khả năng hơn mình, chỉ vì bản tính tự cho mình là cái rốn của vũ trụ. Lý do đó mới dẫn đến việc lạm phát hội đoàn, đảng phái. Trong cộng đồng chẳng ai bảo được ai vì thế mới có tình trạng thừa lãnh tụ nhưng lại thiếu lãnh đạo. Hãy can đảm để nhìn nhận sự thật, đừng nghĩ chi đến việc so sánh với những cộng đồng dân tộc nổi tiếng như Do Thái, Cuba, ngay đến những cộng đồng nhỏ của các nước lân bang với Việt Nam như Lào, Cam Bốt, trong sinh hoạt người Việt hải ngoại chưa có sự gắn bó như họ đã làm được. Với tình trạng yếu kém nầy, hải ngoại làm sao có thể áp lực để Cộng Sản Việt Nam từ bỏ quyền lực.

Lịch sử là một tấn kịch được tái diễn không ngừng. Chúng ta mấy ai ngờ đế quốc cộng sản lại sụp đổ mau chóng như vậy. Giả dụ một ngày nào đó, CSVN thấy là không thể nào tiếp tục đường lối độc tài đảng trị được bèn nghĩ đến chuyện mời những người trong nước cũng như hải ngoại cùng chung lo việc tái thiết quốc gia. (Đây chỉ là giả thiết, vì VC có bao giờ chia quyền cho ai; ngược lại hải ngoại biết đến khi nào mới đủ lực để nói chuyện với nó). Thử hỏi, liệu những ai và đoàn thể nào dám nhận trọng trách lịch sử đó? Dám hỏi những vị khoa bảng đã từng được đào tạo trong nếp sống văn minh, hưởng thụ vật chất Tây phương, có thể hy sinh trở về phục vụ quốc gia trong một tình trạng bán khai như Việt Nam hiện nay hay không? Hay cũng chỉ tình nguyện làm tay sai cho chúng?

Trên đây chỉ là một vài sự kiện cụ thể trong muôn vàn khó khăn mà những ai còn nặng lòng với quê hương phãi nghĩ đến khi muốn bắt tay nhau thực hiện cho được việc gì đó, khả dĩ đem lại lợi ích cho nước nhà. Quả thật là phức tạp, nhưng không phải vì trở ngại mà bỏ cuộc thì biết đến bao giờ mới có thể cùng nhau góp sức để tái thiết quê hương. Và làm sao để giải thích với con cháu về ý nghĩa của việc làm chúng ta, là hàng năm cứ họp nhau Giổ Quốc Tổ Hùng Vương. Chẳng lẽ chỉ đến lễ bái cho có lệ rồi lại buông tay ra về như những kẻ mê tín không hơn không kém.

Qua tổng hợp ý kiến của nhiều tầng lớp nhân sĩ và các nhà lãnh đạo tôn giáo cũng như các đoàn thể chính trị, chúng tôi nhận thấy con đường khả dĩ kết hợp được nhau để tái thiết quốc gia là con đường Trở về nguồn, phục hồi văn hóa Việt. Muốn phục Việt, trước hết phải là người Việt. Tiên quyết chúng ta phải cố tìm cách gìn giữ tinh túy của giòng Lạc Việt trước khi tiếp nhận và tinh lọc văn minh cùng những đổi mới của thời đại. Là người Việt mang huyết thống Rồng Tiên. Rồng thì uy vũ. “Phong Thái Uy Vũ Bất Năng Khuất”. Tiên lại hiền lành xinh đẹp.Với tinh thần đó thì dù đất nước có hưng thịnh hay suy vi, lòng chúng ta vẫn vững như bàn thạch, tâm vẫn không sờn, kiên trì hãy cùng nhau gạt đi những tị hiềm nhỏ nhặt, không chùn bước trước những khó khăn hiện tại, vì đây chỉ là những trở ngại nhỏ và tạm thời; với trạng huống khi đã cùng thì tất biến và biến tất thông. Chúng ta sẽû rút ra những kinh nghiệm quý giá để sử dụng trong tương lai. Hãy nhìn lại lịch sử, xem gương mười năm kháng chiến gian lao đưa đến thành công của vị anh hùng đất Lam Sơn cũng chỉ vì mục tiêu và chủ trương :


Đem đạo nghĩa thắng hung tàn
Lấy chí nhân mà thay cường bạo.



Trong Bình Ngô Đại Cáo, Nguyễn Trãi đã xác định rõ ràng: Dùng đạo nghĩa là căn bản của nền văn hóa của giống Lạc Việt để xóa bỏ cái hung tàn và cường bạo của kẻ thù xâm lược phương Bắc. Người anh hùng áo vải đất Tây Sơn cũng đã phất mgọn cờ đào. Chỉ kiếm về phương Bắc mà xuất chinh. Cuộc chiến thắng thần tốc đại phá quân Thanh trong mùa Xuân Kỷ Dậu đã nói lên mục đích là đánh đuổi quân xâm lăng ra khỏi bờ cõi để phục hồi văn hóa Việt, vua Quang Trung nói:


Đánh cho để tóc dài
Đánh cho để đen răng
Đánh cho sử tri Nam quốc
Anh hùng chi hữu chủ

Với di chúc cách mạng của Nguyễn Trãi, và mục tiêu giải phóng đất nước để phục hồi văn hóa của Quang Trung thì con cháu các ngài không thể đi ngược lại bằng cách lấy cường bạo nầy để thay thế cho việc hung tàn khác. Do đó, không thể chấp nhận độc tài đảng trị của miền Bắc thay thế tư bản miền Nam, cũng như ngày nay khó có thể nói đến việc dùng bạo lực vũ khí để lật đổ chế độ CSVN hiện đang thống trị đất nước. Như vậy chỉ còn kế sách là phục hồi văn hóa Lạc Việt, may ra nhờ cùng chung truyền thống văn hoá chúng ta hy vọng xóa bỏ những dị biệt đang là bức tường kiên cố ngăn cách dân tộc.

Hiện nay tại hải ngoại đã có nhiều dấu chỉ đáng khen. Các cộng đồng các nơi đang cố gắng bằng cách phổ biến tinh thần dân tộc; với những lễ tổ chức long trọng các nghi thức truyền thống như Tết Nguyên Đán, lễ Giỗ Quốc Tổ, kỷ niệm Hai Bà Trưng, giỗ Hưng Đạo Vương, Lê Lợi, Quang Trung v.v.Ngoài ra còn các buổi ra mắt sách, bình thơ, trình diển áo dài . Những việc đó một phần nào hướng dẫn con em nhớ đến ccäi nguồn Lạc Việt. Với đà phát triển thế hệ trẻ, nhu cầu cung ứng của tuổi thanh xuân cần tìm hiểu cội nguồn văn hóa mỗi ngày một gia tăng. Ước mong các nhà lãnh đạo tinh thần, những đoàn thể chính trị và chính đảng quốc gia đấu tranh hãy cố gáng tích cực hơn trong công cuộc đóng góp cho sự nghiệp văn hóa dân tộc. Tất cả cho văn hóa Việt và để cùng nhau về nguồn, chúng ta xác nhận rằng:

Mất nước còn có cách lấy lại
Mất dân rất khó, nhưng cũng có cách thu phục
Nhưng một khi văn hóa đã mất, tức dân tộc tính không còn thì vô phương cứu chữa.
Văn Hóa Còn Dân Tộc Còn./


Phùng Ngọc Sa.

No comments:

Post a Comment



Thật vậy, dân tộc Việt Nam hãy can đảm đứng lên để lật qua những trang sử cộng sản đẫm máu và đau thương. Đã quá trễ rồi. Ngày nào còn cộng sản, thì còn chết chóc, tù đày, tự do, nhân quyền còn bị chà đạp.
Nhà cầm quyền cộng sản, hơn lúc nào hết, luôn buộc người dân lo nghĩ đến chuyện miếng ăn, cái mặc. Cái bụng lúc nào cũng phải cảm thấy còn đoi đói, chưa no. Và người dân thì thiếu thốn nhu yếu phẩm, lo chạy gạo từng bữa. Ðủ hôm nay thì thiếu ngày mai, hay được nồi cơm sáng, thì lại chưa có nồi cơm chiều. Cuộc đời cứ quần quật lo đói rách như thế, thì xin hỏi, còn chi thì giờ mà nhân dân nghĩ đến tranh đấu, hoặc đòi hỏi tự do dân chủ nhân quyền?
Cụ Tây Hồ Phan Chu Trinh từng dạy: “Xét lịch sử xưa, dân nào khôn ngoan biết lo tự cường tự lập, mua lấy sự ích lợi chung của mình thì càng ngày càng bước tới con đường vui vẻ. Còn dân thì ngu dại, cứ ngồi yên mà nhờ trời, mà mong đợi trông cậy ở vua ở quan, giao phó tất cả quyền lợi của mình vào trong tay một người, hay một chính phủ muốn làm sao thì làm, mà mình không hành động, không bàn luận, không kiểm xét, thì dân ấy phải khốn khổ mọi đường. Anh chị em đồng bào ta đã hiểu thấu các lẽ, thì phải mau mau góp sức lo toan việc nước mới mong có ngày cất đầu lên nổi”.
"The religion of the future will be a cosmic religion. The religion which is based on experience, which refuses dogmatism. If there's any religion that would cope with modern scientific needs it will be Buddhism." Albert Einstein

Tôn giáo trong tương lai sẽ là tôn giáo của vũ trụ. Tôn giáo này dựa trên kinh nghiệm và không chấp nhận chủ nghĩa giáo điều. Nếu có một tôn giáo nào tương thích với khoa học hiện đại, đó chính là Phật Giáo.




Bạn Ơi Hãy Cùng Nhau Đấu Tranh Cho Cuộc Sống Của Mình & Tương Lai Của Con Cháu Mình !!!



Nhân Dân Cần Nhận Diện Bộ Mặt Thật Của Giới Cầm Quyền. Phải Hành Động Cụ Thể Đối Với Bọn Chúng !!!



Chỉ Mặt, Nhận Diện Bọn Cán Bộ Óc Đất, Lũ Công An Lưu Manh, Đám Quan Chức Tham Nhũng, Tay Sai !!!

Công Nhân Bị Đánh Đập Tàn Nhẫn, Dã Man !!!


Followers