Chúng ta không thể vì “cuộc chiến bất bạo động” diễn tiến từ hơn 30 năm nay chưa đem lại thành quả mong muốn, mà nôn nóng “nhẹ dạ cả tin” vào những “cò mồi” do bè lũ Cộng sản Việt Nam tung ra dụ dỗ mê hoặc, như chúng vẫn từng làm trong quá khứ, để giúp cho chúng có cơ hội mua thời gian củng cố lại nội bộ “lùi một bước để tiến lên hai bước” theo chiến thuật cũ rích của chúng nữa.
Năm 1945, Thế giới Đại chiến II chấm dứt, các Đảng phái Chính trị Quốc gia Nhân bản Dân tộc và toàn Dân Việt Nam liên hiệp với phe nhóm Cộng sản Hồ Chí Minh giành lại được Độc lập cho Dân tộc. Nhưng chỉ được mấy tháng sau thì Hồ Chí Minh phản bội. Ông ta nhân danh Chủ tịch cùng với Vũ Hồng Khanh trong Chính phủ Liên Hiệp, đại diện dân tộc Việt Nam ký với Saintenay đại diện Pháp tại Hà Nội, Hiệp Ước Sơ Bộ ngày 6 tháng 3 vào lúc 16 giờ 30, tại số 38 đường Lý Thái Tổ,để cho quân Pháp được tự do trở lại chiếm đóng nhiều nơi trên miền Bắc và miền Trung Việt Nam (Hải Phòng, Hà nội, Nam Định, Hải Dương, Bắc Ninh, Phủ Lạng Thương, Điện Biên Phủ, Lai Châu, Hòn Gay, Tiên Yên, Móng Cáy, Lộc Bình, Lạng Sơn, Đồng Đăng, Thất Khê, Cao Bằng, Đà nẵng, Huế,…).
Đặc biệt vào sáng sớm ngày 6 tháng 3, lúc đó Hiệp Ước chưa chính thức ký, thế mà quân Pháp đã được tầu chiến chuyên chở từ Vịnh Hạ Long tiến vào sông Bạch Đằng thương thuyết với quân Tầu để đổ bộ lên chiếm hải cảng Hải Phòng.
Đại ý nội dung Hiệp Ước Sơ bộ ngày 6 tháng 3, đã được chính phủ Pháp tái xác nhận và công bố chính thức sau Hội nghị Fontainebleau khai mạc vào đầu tháng 7-1946, quy định :
1.- Việt Nam chấp nhận cho Pháp đổ 15,000 quân lên một số tỉnh tại miền Bắc Vĩ Tuyến 16 trên đất nước Việt Nam để thay thế 180,000 quân Trung Hoa Dân Quốc của Tưởng Giới Thạch, do Tướng Lư Hán chỉ huy, đang đại diện Liên Hiệp Quốc thi hành việc giải giới quân Phiệt Nhật.
2.- Pháp nhìn nhận Việt Nam là một “Quốc gia tự do” (Etat libre) trong Liên Hiệp Pháp (Union francaise); và nhân dân Việt Nam sẽ tự quyết định sự thống nhất lãnh thổ của mình qua một cuộc trưng cầu dân ý. Pháp còn hứa là sẽ rút quân ra khỏi Việt Nam trong vòng 5 năm.
Nghiên cứu kỹ nội dung bản Hiệp Ước và những Phụ bản Quân sự, người ta thấy rõ ràng đây là Tờ Giao Kèo bán nước hại dân của Hồ Chí Minh và phe nhóm Cộng sản Việt Nam, là văn kiện chính thức chấp nhận sự có mặt hợp pháp của quân Pháp trên toàn cõi Việt Nam, sau khi quân Pháp đã đánh chiếm và thành lập xong chính quyền đô hộ toàn miền Nam Việt Nam và phân nửa miền Trung từ Vĩ Tuyến 16 trở xuống, từ ngày 31 tháng 1 năm 1946 khi quân Anh Cát Lợi, đại diện Liên Hiệp Quốc giải giới quân Nhật tại miền Nam Vĩ Tuyến 16, bắt đầu rút ra khỏi Việt Nam trao quyền quản trị cho quân Pháp.
Các Đảng phái Chính trị Quốc gia không Cộng sản, bất mãn, tổ chức biểu tình chống đối, bị Hồ Chí Minh dùng Công An xung phong vây bao các trụ sở của Đảng phái nói trên và bắt bớ giam cầm tiêu diệt tất cả thành viên, để chiếm độc quyền quản trị đất nước theo Chủ nghiã Tam Vô chuyên chính do Liên Xô Nga lãnh đạo. Từ đó bắt đầu phát sinh trận chiến đấu tranh của các Đảng phái không Cộng sản chống lại phe nhóm Cộng sản của Hồ Chí Minh, dưới nhiều hình thức khác nhau cho đến tận bây giờ.
Sau Thế giới Đại chiến II, các nước trên Địa cầu bị phân chia thành hai khối đối đầu nhau dưới hình thức “Chiến tranh Lạnh”. Một bên do Liên xô Cộng sản Nga lãnh đạo gồm các nước Đông Âu, một nửa phiá Đông nước Đức bị Hồng quân Nga chiếm đóng, Trung Cộng, nửa phiá Bắc Việt Nam, nửa phiá Bắc nước Đại Hàn, và một bên do Hoa Kỳ lãnh đạo gồm các nước Tư bản Tây phương và các nước nhược tiểu mới giành lại được độc lập (không theo Cộng sản). “Chiến tranh Lạnh” kéo dài cho đến những năm cuối thập niên 1980 qua đầu thập niên 1990 mới chấm dứt, khi đại khối Cộng sản Liên xô Nga và các nước Cộng sản Đông Âu bị xụp đổ hoàn toàn.
Hiện nay chỉ còn Trung Cộng, Việt Nam, Bắc Hàn và Cuba, là đang tiếp tục theo chính sách Độc Đảng chuyên chính toàn trị độc tài xảo quyệt khát máu, theo cái tư tưởng lỗi thời mộng tưởng của Mác Lê-nin lạc hậu so với thời đại tin học tiên tiến, hoà đồng phát triển, và các quyền Tự do Dân chủ Nhân quyền Bình đẳng của nhân loại được tôn trọng trên toàn Thế giới.
Sở dĩ nhóm 4 quốc gia Cộng sản này còn tồn tại được đến ngày hôm nay, vì tập đoàn lãnh đạo áp dụng chính sách Vô sản chuyên chính, độc đảng tập quyền toàn trị bằng bạo lực Công An Quân phiệt áp bức dân chúng phải tuân theo, cùng với hệ thống tuyên truyền xảo trá lưu manh một chiều bưng bít vô liêm sỉ của chúng.
Riêng đối với Việt Nam, từ sau ngày Quốc hận 30 tháng 4 năm 1975, Cộng sản Bắc Việt xâm lăng toàn miền Nam Việt Nam và áp đặt chế độ chuyên chính Xã hội Chủ nghiã lên toàn đất nước Việt nam, thì “cuộc chiến bất bạo động” của toàn dân Việt Nam chống Cộng sản Việt Nam, ở trong nước cũng như đang lưu vong tỵ nạn nơi hải ngoại, bắt đầu bộc phát mạnh mẽ và liên tục suốt hơn 30 năm nay, bằng nhiều phương thức hành động khác nhau. Chính vì mọi người không muốn dùng bạo lực tiêu phí xương máu của đồng bào mình nhiều hơn nữa, sau nửa Thế kỷ đất nước và Dân tộc bị đắm chìm trong lửa đạn của cuộc “chiến ý thức hệ Quốc Cộng” “huynh đệ tương tàn” do chính bè lũ Cộng sản Việt Nam với sự hỗ trợ thúc đẩy của phe nhóm Cộng sản Quốc tế Nga đã mù quáng gây ra, nên chưa gặt hái được thành quả tối hậu là “giải trừ được bè lũ Mafia Cộng sản Việt Nam”, để cứu Dân tộc Việt Nam thoát khỏi ách tôi đòi lao khổ như mong muốn. Và cũng vì bản chất nhân hậu tôn trọng Dân chủ Tự do Nhân quyền của những con người Tự do không Cộng sản, nên các nhóm tranh đấu và đoàn thể Quốc gia Nhân bản chưa kết hợp được thành một khối vững chắc thuần nhất với kỷ luật sắt độc tài như Cộng sản, để chung lưng đấu cật thúc đẩy cuộc đấu tranh một cách mạnh mẽ đạt kết quả nhanh chóng như toàn Dân tộc Việt Nam trông đợi.
Trong tình hình biến chuyển sôi động trên Thế giới và Việt Nam hiện nay, một số nhà khoa bảng trước kia từng góp phần tích cực trong các Chính quyền tại miền Nam Việt Nam, hoặc thuộc thành phần thứ ba từng muốn Trung lập sống chung hoà bình với Cộng sản (nhưng sau 30 tháng 4 năm 1975 đã bị Cộng sản Việt Nam khinh rẻ bắt bớ đầy ải trong ngục tù tập trung, y như những ngưòi chiến binh Việt Nam Cộng hoà kiên cường cầm súng và các nhân sĩ, nhà văn, nhà báo cầm bút trực diện chống Cộng sản xâm lăng miền Nam Việt Nam), và một thiếu số trí thức trẻ mới “thành nhân” trong hiện tại chưa hề có kinh nghiệm và hiểu biết về mặt thật gian manh xảo quyệt của Việt Cộng, đang tỏ ra nóng lòng lên tiếng góp phần đề nghị giải pháp cho vấn đề Việt Nam theo chiều hướng “quên đi quá khứ, hoà hợp hoà giải đại đoàn kết dân tộc” mà Cộng sản Việt Nam đang rêu rao mời gọi theo Nghị Quyết 36 của chúng.
Quý Vị ấy nhận định rằng, hiện nay trong hàng ngũ của Cộng sản VN cũng như trong hàng ngũ Quốc gia Nhân bản chống Cộng, đang phân hoá ra thành 2 nhóm: “Cực đoan bảo thủ” và “Đổi mới muốn hoà hợp hoà giải”. Quý Vị ấy cũng suy đoán rằng vì xu thế biến chuyển của thời đại tin học đồng tiến toàn cầu hiện nay, các nhóm cực đoan của cả 2 bên sẽ bị đào thải, và tất nhiên 2 nhóm đổi mới của cả 2 bên cần tìm cách ngồi lại hợp tác hỗ trợ nhau “nội công ngoại kích” thì chắc chắn việc “đại đoàn kết dân tộc” sẽ sớm đạt thành quả tốt đẹp, và nhóm mới thành hình này sẽ là nhóm lãnh đạo nòng cốt chuyển tiếp cho thời hậu Cộng sản, để xây dựng thể chế Đa nguyên Tự do Dân chủ Pháp trị và Nhân quyền sẽ được bảo vệ tôn trọng tại Việt Nam.
Theo thiển kiến, đây cũng là những suy tư có giá trị đáng trân trọng. Nhưng qua bài học kinh nghiệm ghi nhận được, không chỉ riêng của dân tộc Việt Nam mà có thể nói là của cả các dân tộc khác trên toàn Thế giới, thì tình trạng khốn đốn của quảng đại quần chúng dân tộc Việt Nam đang phải chịu đựng ngày hôm nay, chính là do hậu quả liên hiệp hoà hợp hoà giải sống chung với Cộng sản Việt Nam suốt hơn nửa Thế kỷ qua, dưới nhiều hoàn cảnh và hình thức khác nhau đem lại.
Bằng chứng cụ thể là, hơn 30 năm nay đất nước Việt Nam không còn chiến tranh, thế mà quảng đại quần chúng Việt Nam vẫn nghèo đói lao khổ triền miên, chỉ có nhóm cán bộ đảng viên Cộng sản “giai cấp Tư bản Phong kiến Đỏ mới” cùng bầu đàn thê tử tôn và bọn tay sai của chúng, mới được độc quyền hưởng thụ “vinh thân phì gia” xuất ngoại như đi chợ, hiển nhiên rành rành ra đó ai cũng thấy được rõ ràng.
Do đó, chúng ta không thể vì “cuộc chiến bất bạo động” diễn tiến từ hơn 30 năm nay chưa đem lại thành quả mong muốn, mà nôn nóng “nhẹ dạ cả tin” vào những “cò mồi” do bè lũ Cộng sản Việt Nam tung ra dụ dỗ mê hoặc, như chúng vẫn từng làm trong quá khứ, để giúp cho chúng có cơ hội mua thời gian củng cố lại nội bộ “lùi một bước để tiến lên hai bước” theo chiến thuật cũ rích của chúng nữa.
Có người cho rằng chúng ta đang thiếu một lãnh tụ và một chủ thuyết căn bản vững mạnh có thể đánh đổ tận gốc rễ chủ thuyết Cộng sản Mác Lê. Điều đó theo thiển ý, hiện nay không còn là điều kiện căn bản cần thiết nữa. Vì sau hơn 70 năm thực thi chủ thuyết Cộng sản Mác Lê, thực tế cuộc sống của quảng đại quần chúng trong các nước xã hội chủ nghiã tồi tệ nghèo đói chậm phát triển, thua xa cuộc sống của quần chúng trong các xã hội theo Tư bản chủ nghiã, và hậu quả hiển nhiên đã xẩy ra là Quốc tế Cộng sản do Liên Xô Nga lãnh đạo xụp đổ hoàn toàn, ngay tại cái nôi đã phát sinh ra nó. Và đặc biệt sự xụp đổ đó, lại do chính quảng đại quần chúng trong các nước xã hội chủ nghiã, với sự hợp tác của các lãnh tụ đảng viên nóng cốt trung kiên của đảng Cộng sản vùng lên đạp đổ phế bỏ, để giành lại các quyền căn bản của con người đã bị các chính quyền chuyên chính Cộng sản tước đoạt suốt mấy chục năm trời.
Hiện nay, tình trạng nội bộ bè lũ Mafia Cộng sản Việt Nam đang phân hoá lủng củng tột cùng, cũng như bị toàn dân khinh bỉ không còn nể sợ như trước kia nữa, chính là nhờ vào hiệu quả “cuộc chiến bất bạo động” do những người Việt Nam chống Cộng đang lưu vong tỵ nạn trên toàn thế giới, cùng những người từng là đảng viên Cộng sản nay đã phản tỉnh, nhiệt tình thường xuyên tiếp tay cùng toàn dân, vận động thúc đẩy cuộc đấu tranh dưới mọi hình thức trong mọi lãnh vực gọi là “diễn biến hoà bình” từ mấy chục năm nay mà có được, chớ đâu cần phải tôn vinh một minh chủ nào để hướng dẫn?
Nếu ta ví cuộc đấu tranh giải thể bè lũ Mafia Cộng sản Việt Nam hiện nay, như một cuộc đấu võ triệt hạ bọn cướp to con, ù lì tàn bạo, có sức mạnh súng đạn và thủ thuật võ công MA GIÁO, nhưng đang rơi vào trạng thái tinh thần sa sút vì “tứ bề thọ địch”, còn những nhóm người đánh bọn cướp là các nhóm nhân sĩ và đoàn thể tranh đấu cho Tự do Dân chủ Nhân quyền cho dân tộcViệt Nam, cả ở trong lẫn ngoài nước, dù chỉ là các nhóm võ sĩ CHÍNH GIÁO nhỏ thó không có một tấc sắt trong tay, nhưng mưu lược thông minh nhân hậu, thì đâu cần phải chờ bầu ra một minh chủ mới tiếp tục cuộc đấu đến thắng lợi cuối cùng. Mục đích chung là triệt hạ bọn cướp, vậy mỗi nhóm võ sĩ hãy tùy theo khả năng kỹ thuật võ công của mình, hiệp lực cùng mọi giới đồng bào đang bị bọn cướp trấn áp bóc lột cùng tiến lên một lượt, đồng loạt tung ra các ngón đòn chí tử liên tiếp từ khắp mọi hướng đánh vào các yếu huyệt của bọn cướp, thì chúng sẽ luống cuống chống đỡ không kịp, và chắc chắn phải ngã quỵ không còn cơ may ngóc đầu lên nổi nữa.
Sau khi hạ xong quân cướp rồi, thì toàn dân sẽ cùng các nhóm nhân sĩ và đoàn thể đấu tranh cho Dân chủ Nhân quyền của dân tộc Việt Nam, hiệp lực dựng lên một Chính quyền Liên hiệp chuyển tiếp để xây dựng nền móng cho một chế độ chính trị Đa nguyên Dân chủ Pháp trị Bình quyền Công bằng Nhân ái, như mọi người từng mơ ước từ những năm đầu Hậu bán Thế kỷ 20 đến nay.
Đây là chiến thuật “GÓP GIÓ THÀNH BÃO”, cũng có thể gọi là “chiến thuật biển người” do chính Cộng sản từng dùng xưa nay để cướp chính quyền, mà người viết mạo muội đề bạt để Quý Vị nhân sĩ đang còn quan tâm lo lắng cho tương lai trường tồn của Dân tộc đất nước Việt Nam, xét định tiếp tay hỗ trợ cho các nhóm nhân sĩ và đoàn thể đấu tranh cho Dân chủ và Nhân quyền cho Việt Nam ở trong nước cũng như nơi hải ngoại, có đủ phương tiện và hoàn cảnh thuận lợi tiếp tục ra sức đấu tranh mạnh mẽ hơn nữa, hòng sớm cứu Dân tộc Việt Nam thoát ra khỏi ách cai trị độc đảng độc tài chuyên chính toàn trị bạo tàn của bè lũ Mafia Cộng sản Việt nam, để quảng đại quần chúng Dân tộc Việt Nam ở trong nước có được một cuộc sống đầy đủ ấm no hạnh phúc, Nhân quyền được tôn trọng bảo vệ một cách bình đẳng, quốc gia Việt nam trường tồn hưng thịnh kịp thời đại mà các dân tộc khác trên toàn Thế giới đang được hưởng.
Chúng ta cần hành động nhanh chóng, để tránh tình trạng đất nước đang có nguy cơ trở thành một quận huyện lệ thuộc Trung Cộng, do bè lũ vong nô Việt Cộng đốn mạt toa rập với nhau từ thời Hồ Chí Minh còn sống cho đến hiện tại, ký giấy dâng đất thuộc các tỉnh biên giới miền Bắc, hiến biển trong vịnh Bắc Kỳ cùng các đảo Hoàng Sa, Trường Sa trong biển Đông, và bây giờ lại hiến dâng thêm đặc quyền chiếm đóng khai thác Bâuxít tại vùng DakNông trên vùng Tây Nguyên Trung phần của Tổ quốc Việt Nam cho quan thầy Trung Cộng, để qụy lụy cầu xin sự che trở cho đảng mafia vong nô của chúng tồn tại hòng chuyên quyền hà hiếp bóc lột buôn dân bán nước.
Cầu xin Thượng Đế, Hồn thiêng sông núi dòng giống Tiên Rồng và Anh linh các Thánh Hiền Tử sĩ Việt Nam, phù trợ cho tất cả chúng ta có đủ can đảm sáng suốt, tiếp tục đoàn kết chặt chẽ cùng toàn dân Việt Nam dấn thân tranh đấu sớm loại trừ được bè lũ Mafia bạo tàn vô nhân đạo Cộng sản Việt Nam, để rồi cùng nhau phục hưng Quốc gia Dân tộc Việt Nam trường tồn thịnh vượng trong thanh bình hạnh phúc muôn đời trên quả địa cầu này.
Nguyễn Huy Hùng
Cựu Đại Tá Quân Lực Việt Nam Cộng Hòa
Phụ Tá Tổng Cục Trưởng Chiến Tranh Chính Trị
Kiêm Chủ nhiệm Nhật báo Tiền Tuyến
Cựu Tù nhân chính trị 13 năm khổ sai trong các trại tập trung của đảng Việt Cộng và bạo quyền Cộng hòa Xã hội chủ nghĩa Việt Nam sau 30-4-1975.
23 March 2009
Subscribe to:
Post Comments (Atom)
Thật vậy, dân tộc Việt Nam hãy can đảm đứng lên để lật qua những trang sử cộng sản đẫm máu và đau thương. Đã quá trễ rồi. Ngày nào còn cộng sản, thì còn chết chóc, tù đày, tự do, nhân quyền còn bị chà đạp. |
Nhà cầm quyền cộng sản, hơn lúc nào hết, luôn buộc người dân lo nghĩ đến chuyện miếng ăn, cái mặc. Cái bụng lúc nào cũng phải cảm thấy còn đoi đói, chưa no. Và người dân thì thiếu thốn nhu yếu phẩm, lo chạy gạo từng bữa. Ðủ hôm nay thì thiếu ngày mai, hay được nồi cơm sáng, thì lại chưa có nồi cơm chiều. Cuộc đời cứ quần quật lo đói rách như thế, thì xin hỏi, còn chi thì giờ mà nhân dân nghĩ đến tranh đấu, hoặc đòi hỏi tự do dân chủ nhân quyền? |
Cụ Tây Hồ Phan Chu Trinh từng dạy: “Xét lịch sử xưa, dân nào khôn ngoan biết lo tự cường tự lập, mua lấy sự ích lợi chung của mình thì càng ngày càng bước tới con đường vui vẻ. Còn dân thì ngu dại, cứ ngồi yên mà nhờ trời, mà mong đợi trông cậy ở vua ở quan, giao phó tất cả quyền lợi của mình vào trong tay một người, hay một chính phủ muốn làm sao thì làm, mà mình không hành động, không bàn luận, không kiểm xét, thì dân ấy phải khốn khổ mọi đường. Anh chị em đồng bào ta đã hiểu thấu các lẽ, thì phải mau mau góp sức lo toan việc nước mới mong có ngày cất đầu lên nổi”. |
"The religion of the future will be a cosmic religion. The religion which is based on experience, which refuses dogmatism. If there's any religion that would cope with modern scientific needs it will be Buddhism." Albert Einstein
Tôn giáo trong tương lai sẽ là tôn giáo của vũ trụ. Tôn giáo này dựa trên kinh nghiệm và không chấp nhận chủ nghĩa giáo điều. Nếu có một tôn giáo nào tương thích với khoa học hiện đại, đó chính là Phật Giáo. |
No comments:
Post a Comment